NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 371

Cô điềm tĩnh đáp, đôi mắt mệt mỏi rã rời.

Cửa xe đóng “sập”! Lạc Hi không thèm nhìn cô, lạnh lùng nhấn ga,

chiếc xe lồng lên lao vào màn đêm biến mất hút. Gió đêm buốt giá, người
cô lạnh run, cô đưa hai tay tự ôm lấy mình rồi chầm chậm bước vào nhà.

Hạ Mạt đứng trước cửa khổ sở lục tìm chìa khóa, cô không muốn làm

kinh động đến Tiểu Trừng, không muốn Tiểu Trừng nhìn thấy bộ dạng bị
thương thảm hại này của cô. Vừa moi chùm chìa khóa ra thì cánh cửa đã
được mở từ bên trong, đèn bật sáng, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay tới,
Tiểu Trừng cười với cô.

“Chị về rồi à.”

Hạ Mạt nhìn em, đột nhiên quay mặt đi, trong lòng cô chua xót tái tê,

một buổi tối mệt mỏi kinh hồn, giờ phút này gặp Tiểu Trừng lại như có
sóng triều ào ạt trong cô, đôi mắt cô hoe đỏ.

Tiểu Trừng nhìn bàn tay băng bó lại thấy nét mặt khổ sở của chị, cậu

sợ hãi, sốt ruột hỏi: “Chị, chị bị thương à!”.

Tiểu Trừng vừa dìu chị vừa nhìn đi nhìn lại vết thương, thấy chị có vẻ

cũng tạm ổn cậu mới thở phào bớt lo.

Tiểu Trừng bê chiếc bàn ăn nhỏ ra phòng khách để chị ngồi ăn ngay

tại sofa. Tối nay cậu xào hai món rau, hầm nồi canh sườn nấm Trà Thu,
mùi thơm ngào ngạt, Hạ Mạt lúc này đã rất đói, cô thò tay lấy thìa, Tiểu
Trừng ngăn chị lại.

“Để em.”

Tiểu Trừng múc canh ta bát rồi thổi nguội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.