NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 373

Đút từng thìa, từng thìa cho chị. Thìa canh nào cũng còn âm ấm,

miếng cơm nào cũng có một chút rau. Cậu hiểu chị đang miễn cưỡng với
cậu, cũng chẳng muốn ép thêm làm gì, và rồi, Tiểu Trừng chỉ còn có thể đút
cho chị từng miếng.

Không khí trong phòng khách yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Hạ Mạt bất an nhìn Tiểu Trừng, thấy đôi mắt đen của cậu em trai đang

nhìn xuống, gương mặt trong sáng không biểu hiện tình cảm gì đang lặng lẽ
thổi nguội từng thìa canh cho, còn mình vẫn chưa ăn miếng nào.

“Tiểu Trừng…”

Hạ Mạt do dự cất lời.

“… Vẫn còn giận chị sao?”

Hôm đó vì chuyện cậu đăng ký thi đại học và chuyện cô khăng khăng

nhất định phải gia nhập làng giải trí, cô đã lỡ tay tát Tiểu Trừng. Tuy rất ân
hận vì lúc đó quá xúc động, nóng nảy nhưng lòng cô đã quyết không được
quay đầu lại, Hạ Mạt đã không xin lỗi Tiểu Trừng. Hai chị em không ai đề
cập đến chuyện đó nữa, Tiểu Trừng vẫn lặng lẽ ôn hòa nhưng có cái gì đó
đã thành rào cản ngăn cách cô và cậu em trai.

Tiểu Trừng ngạc nhiên dừng tay, “Chị, em sao dám giận chị?”.

Câu trả lời của cậu em cô có nghĩ cũng không nghĩ tới khiến lòng cô

như có luồng nhiệt xông vào, tự dưng quên mất nên phải nói gì. Hồi lâu Hạ
Mạt mới nói nhỏ:

“Chị xin lỗi em…”

“Chị”, Tiểu Trừng ngắt lời, “từ nhỏ đến lớn, mọi việc chị làm cho em

đều là vì em, em sao lại không biết chứ, sao em dám giận chị? Em không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.