NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 374

muốn nghe chị nói lời xin lỗi đó, như vậy em sẽ rất khó sống”.

Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay ra, bàn tay băng bó đụng lên má Tiểu

Trừng. Hôm đó đánh em trai, trái tim cô rỉ máu. Tiểu Trừng thân thương
của cô, người thân duy nhất trên thế giới này của cô, cô sẽ chăm lo, bảo vệ
Tiểu Trừng, có nghĩa là cô sẽ không bao giờ làm tổn thương Tiểu Trừng
thêm một lần nữa.

Tiểu Trừng mỉm cười trong bàn tay cô, “Em không học trường kiến

trúc nữa, là em đã nghe chị, em sẽ học trường mỹ thuật, sau này sẽ là một
họa sĩ để chị được tự hào”.

Hạ Mạt mỉm cười: “Em sẽ rất nổi tiếng”.

“Còn nữa, em có thể đem tranh đến phòng trưng bày, nếu có người

thích, tiền bán tranh có thể phụ thêm chi phí cho chị. Mấy hôm trước em có
đem mấy bức đi gửi, ông chủ phòng tranh nói đã có người đặt mua, hai
ngày nữa em sẽ tới lấy tiền.” Đôi mắt Tiểu Trừng hiền lành ấm áp, “Chị,
chị không cần phải khổ sở như thế để chăm lo cho em, sau này những
chuyện đó hãy để em lo, được không?”.

Nụ cười của cô từ từ ngưng lại, “Em không nên quá suy nghĩ về những

chuyện này…”. Chỉ cần cậu em trai sống vui vẻ cùng với cô, để cô có thể
ngày ngày được nhìn thấy, đó chính là hạnh phúc của cô.

“Chị đừng vào làng giải trí nhé.”

Tiểu Trừng đột ngột nói, giọng nghẹn ngào,

“Nơi đó phức tạp đen tối lắm.”

“Trẻ con biết gì mà nói”, Hạ Mạt thản nhiên cười, “chỉ cần nơi nào có

con người, nơi đó chắc chắn là phức tạp và đen tối, có trốn đi đường nào
cũng đều như thế hết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.