NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 383

“Chị Thục Nhi! Chị sao vậy?”

Trợ lý Tiểu Châu đột nhiên la lên thất thanh buộc mọi người đều phải

quay qua nhìn. Trán Đào Thục Nhi đẫm mồ hôi, mặt mày xanh lét có vẻ
như lịm đi. Nghe tiếng Tiểu Châu kêu, Đào Thục Nhi gắng gượng đưa tay
xua rồi lật đật đứng lên, nhưng người lắc lư không vững lại ngồi phịch
xuống.

“Bệnh đúng lúc quá ta”,Vi An nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng khinh

miệt, “Đào Thục Nhi, cô cho là lần nào giả vờ tội nghiệp thế kia cũng có
thể “lội hiểm quá quan” được sao?”.

Đào Thục Nhi cắn chặt môi, mặt xanh như tàu lá, mồ hôi túa ra như

tắm, bộ dạng cô như người bệnh nặng. Tiểu Châu cuống cuồng lấy thuốc
rót nước, cô hoang mang quá nên hốt hoảng đánh đổ cốc nước làm ướt hết
cả mặt bàn, phòng trang điểm rối tung cả lên.

Ánh mắt Hạ Mạt âm thầm thu lại không nhìn Đào Thục Nhi nữa, cô

thản nhiên mỉm cười đáp lại Vi An:

“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ nên xử lý thế nào.”

Vi An nhìn Hạ Mạt thăm dò hồi lâu.

Suy nghĩ một lúc, Vi An với chiếc sắc lấy ra một phong thư bằng da

đưa cho Hạ Mạt, “Có lẽ cô sẽ dùng tới cái này”.

Chiếc phong bì vuông vắn không nặng lắm, hình như là ảnh đựng bên

trong. Hạ Mạt thầm ngạc nhiên, cô mở to mắt nhìn Vi An, trong đầu thoáng
hiện nhiều suy nghĩ.

Vi An làm như Hạ Mạt không đứng đó, cô quay người đưa mắt nhìn

chị Quyên ra ý nhắc làm tóc cho mình đồng thời mở điện thoại sai trợ lý
mua cà phê. Hạ Mạt cất phong thư rồi bỏ đi, Vi An hạ giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.