NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 401

Khi Hạ Mạt đẩy cửa phòng thuê bao bước vào, Đào Thục Nhi đang

ngồi trên sofa, tay cầm micro, không có dấu vết những giọt nước mắt
nhưng giọng hát lại đang tắc nghẹn.

Nghe tiếng cửa mở.

Đào Thục Nhi ngoái đầu, cô nhìn Hạ Mạt thẫn thờ, ánh mắt âm u, đau

khổ, chua xót tràn đầy trong đôi mắt, hai hàng nước mắt từ từ chảy trên
gương mặt xanh xao của cô. Hạ Mạt ngạc nhiên ngồi xuống bên, đưa tay
lên trán Thục Nhi thăm nhiệt độ. Nóng rực.

“Cậu bệnh sao?”

Hạ Mạt nói nhỏ. Đào Thục Nhi không muốn nói, chỉ lắc đầu, nước

mắt giàn giụa. Hạ Mạt mở cửa đi ra ngoài gọi phục vụ tới nhờ anh ta lấy
nước ấm và thuốc hạ sốt. Người phục vụ khiếm lỗi giải thích ở đây không
có thuốc. Hạ Mạt đưa chút tiền lẻ bảo người phục vụ ra tiệm thuốc nào gần
đó mua thuốc hộ.

Sau đó đóng cửa phòng lại.

Đào Thục Nhi nói trong nước mắt: “Sao lại quan tâm đến tôi… lẽ

nào… cậu vẫn coi tôi là bạn của cậu?”

“Đúng vậy”, Hạ Mạt điềm tĩnh đáp.

Đào Thục Nhi mi mắt ướt đẫm, “Hạ Mạt…”

Hạ Mạt lấy khăn giấy đặt vào tay Đào Thục Nhi, “Nếu ngày mai vẫn

còn sốt, nhớ phải bảo trợ lý đưa cậu đi bệnh viện đấy nhé”.

“Hạ Mạt… cậu tin mình… đúng không?”, Đào Thục Nhi tóm chặt lấy

tay Doãn Hạ Mạt, nín thở, mắt ngấn lệ, “Đúng không?... Cậu tin mình… vì
thế mới không tin người khác có ý ác với mình…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.