NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 404

Như ẩn như hiện trong không gian đông kết.

Đào Thục Nhi tròn mắt, nước mắt đọng trên mi, một cú sốc quá mạnh,

rất lâu sau, cô run rẩy nói: “… Cậu thật sự tin Vi An à?!... Hạ Mạt, cậu hãy
tin mình… việc đó không phải mình làm… mình không bắt cóc cậu… cậu
là bạn của mình, mình sao dám hại cậu được…”

Hạ Mạt cười, nụ cười như mặt biển đóng băng, giữa mùa đông giá

buốt, óng ánh đẹp nhức mắt, và rồi cái lạnh đó cứ thấm dần thấm dần vào
xương thịt.

“A Bưu và A Vũ nhóm Xích Diêm nhận tiền cọc trước một nửa, việc

xong sẽ trả nốt phần còn lại. Đúng không?”

Trước mặt Đào Thục Nhi tối sầm lại, một hồi chuông cảnh báo trong

lòng, không sao mở mồm ra, mà cũng chẳng biết nói cái gì, chỉ có cảm giác
đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, phút chốc mồ hôi ướt đẫm lưng.

“Là Vi An sao? Cô ta đã vu cáo hãm hại mình…”

“Bộp! Bộp”.

Hạ Mạt dương dương tự đắc vỗ tay, đôi môi lạnh lùng mới đẹp làm

sao.

“Thục Nhi, cậu diễn giỏi lắm, tính toán thật chu toàn, giải thích kể

cũng tường tận tới bến. Chỉ đáng tiếc là, hôm nay mình hơi mệt, vì thế, đủ
rồi. Những bức ảnh của Vi An đâu đủ để tin, nhưng nhóm Xích Diêm
thường có thói quen lén thu âm những vụ giao dịch, đề phòng bị “thân chủ”
bán rẻ. Hiện cuộn băng đó đang ở trong tay mình, cậu muốn nghe thử
không? Mình rất lấy làm lạ sao cậu lại gọi A Bưu và A Vũ là anh Năm và
anh Bảy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.