“Tiếc thật đấy, thằng Lạc Hi đó nhìn đẹp như chàng hoàng tử trong
truyện tranh không ngờ lại tởm đến thế. Chả trách mẹ tớ hay bảo không
muốn tớ kết giao với loại người này. Sợ muốn chết luôn!”
“Thằng đó nhìn đâu có giống vậy!”
“Nếu vừa mới gặp mà biết là thằng trộm cắp thì ai còn nhận nuôi nó
làm gì? Bọn cùng đinh khi muốn leo lên trên chúng thường giả như ngoãn
ngoãn, ưu tú. Trái Đất vốn là như vậy.”
“Có lý!”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt nắm chặt lại trên trang giấy, cô bé chau mày,
gập cuốn tạp chí lại, thu dọn đồ dùng của mình. Khi Hạ Mạt đứng lên, bọn
công tử, tiểu thư đang bàn luận sôi nổi đều ngưng lại, ngơ ngác nhìn cô bé.
“Các cậu cứ tiếp tục đi, tôi có chuyện đi trước.”
Cô bé kéo ghế, bỏ đi.
Âu Thần kéo mạnh tay Hạ Mạt lại. Anh đứng dậy nhìn Hạ Mạt chằm
chằm, đôi mắt xanh như muốn nói mình rất khó chịu, “Bọn họ nói về Lạc
Hi, không liên quan gì đến em”.
“Em đâu có liên quan gì đến hắn.” Cô bé cười nhạt, “Chỉ là đến giờ
em phải đi làm thêm”.
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, con nhè nghèo tới quán ăn nhanh làm thêm mà đi ngồi xe
xịn không hay cho lắm.” Cô bé nhẹ nhàng gỡ tay Âu Thần ra, không quay
đầu lại bước ra khỏi căng tin trường. Ngoài đường trời rực nắng.
Âu Thần dõi theo cô bé.