“Chị…”
Tiểu Trừng lau nước mắt, ngả vào ngực Hạ Mạt, dụi đầu vào người
chị.
Hạ Mạt cúi đầu chắc mẩm đài truyền hình chắc chắn không thể cho
qua cái kiểu hát gà hát vịt của hai chị em để tham gia thi đấu phát hình trực
tiếp. Ai biết đâu, buổi phát sóng trực tiếp vào thứ Bảy này là buổi đầu tiên,
khán giả lại chưa hiểu rõ về chương trình mới này, số lượng người tham gia
đăng ký quá ít.
Lần đầu đối diện nhân viên làm công tác sơ tuyển của đài truyền hình.
Hạ Mạt và Tiểu Trừng hát bài hát của trường.
Giọng hát trẻ con non nớt.
Nhân viên đài truyền hình hình như chả có tí hứng thú với giọng hát
của hai chị em, mọi người đứng tản ra nhìn hai chị em đánh giá, họ rỉ tai
nhau: “Xinh quá đi thôi!”; “Dễ thương quá!”…
Đợi Hạ Mạt và Tiểu Trừng hát xong.
Một cô nhân viên nhà đài trông hòa nhã bảo Hạ Mạt là hai chị em đã
lọt qua vòng sơ tuyển, tối thứ Bảy này có thể tham gia thu hình. Hạ Mạt
chao đảo như thể bị người ta thụi cho một đấm, sao vàng bay đầy trước
mặt. Tiểu Trừng khoái chí nhảy cẫng lên.
Về nhà, đến tận bữa tối, Hạ Mạt vẫn trong tình trạng lâng lâng mù tịt
không hay biết gì, cô bé cứ ngẩn ngơ nhìn vào bát cảm thấy cơm hôm nay
sao mà nhạt nhẽo chả có mùi vị gì. Tuy nhiên Hạ Mạt không để ý tới việc
rốt cuộc sẽ hát được bao nhiêu giây, có trở thành người thắng cuộc không,
cái chính là cô bé không muốn mất mặt vì bộ mặt ngốc nghếch, quê kệch sẽ
được phát sóng trực tiếp trên truyền hình. Cô bé đờ đẫn rất lâu, không nhận