Tôi xoa đầu cậu bé xinh xắn, độ lên bẩy, tám tuổi. Song, ông Ba rủ tôi
đi xem vườn và phố chợ.
Nhà ông chung quanh là vườn cả, từng đợt cao, thấp lên đến đỉnh đồi.
Hai bên giồng toàn chè và sắn. Giữa có một lối đi, xếp từng bực đá, những
hòn đá mầu xám tím, trơn tru và từng chỗ có rêu xanh bám phủ đầy. Thỉnh
thoảng, một cây bứa tươi tốt mọc ở bên, những cành thấp xiên ngang ra
khiến chúng tôi phải cúi mình chui qua.
Xuống đến chân đồi, tôi bỗng nghe thấy tiếng cười nói trong cây lá, và
qua mấy rặng trè, tôi thấy thoáng có bóng người. Ông Ba nhìn tôi bảo:
- Hai em đây, cậu còn nhớ không?
Tôi gật đầu yên lặng tuy không có hình ảnh nào nổi lên trong trí nhớ
cả.
Phố chợ ở ngay đầu cầu. Con sông Cống uốn éo trong dẫy đồi, khuất
đi, rồi lại loáng loáng đằng xa, chạy giữa những giải ruộng eo hẹp. Bấy giờ
sương đã xuống, rặng núi ở chân trời đã bị che lấp. Chúng tôi dạo qua một
lượt ở phố, hay dẫy nhà lá nhỏ bé, nhưng ngăn nắp và sạch sẽ, trông rất vui
mắt.
Sẩm tối, ông Ba cùng tôi về, một mâm cỗ đầy đã thấy bầy trên chiếc
bàn ở giữa sân, bà Ba đang chạy loăng quăng sửa soạn các thức ăn. Thấy
tôi, bà vội vã mời:
- Cậu về ăn cơm. Có bữa ăn xoàng, xin cậu ăn thực bụng nhé.
Tôi mỉm cười, rồi ngồi vào bàn, tuy trong người mệt mỏi và không
thấy đói mà cũng phải cố ăn để vui lòng bà chủ. Ông Ba thì vui vẻ lắm, như
rất thích được có người đến chơi, nhất người ấy lại là tôi. Ông uống từng
chén rượu lớn, cười nói vang lên. Bà Ba ngồi yên lặng bên cạnh, luôn luôn