NẮNG VỠ - Trang 105

- Con chả thấy thế nào cả, nó là nó. Mà sao tự nhiên mẹ lại hỏi con

như vậy? - Hồng thấy tưng tức trong cổ họng.

- Vì mẹ muốn so sánh con với nó. Mẹ muốn nói về cái bếp.

- Cái bếp nào ạ?

Chị thong thả giảng giải. Lấy trọng tâm là cái bếp và cái hạnh phúc bé

nhỏ cũng xuất phát từ cái bếp mà đi ra. Không quá coi trọng nó đến nỗi như
một sự nghiệp mà người phụ nữ cần dấn thân. Chị cố cắt nghĩa cho đơn
giản mà rành rọt, nhưng Hồng thì thấy bỗng nhiên sao hôm nay mẹ cô lại
triết lý, tưởng cái gì to lớn hóa ra mẹ cô chỉ nói về cái bếp. Nó thì có gì
đâu? Chẳng qua nó chỉ là một khu vực mà khi xây nhà người ta phân nó ra,
biệt lập để nó làm công việc chứa đựng những dụng cụ để nấu cơm, luộc
rau hay rang thịt để ăn. Công năng chỉ có thế thôi. Chấm hết.

- Nó không đơn giản chỉ có thế! - Chị nói - cái bếp chính là nội lực của

cả một gia đình. Một gia đình mạnh khỏe có một cái bếp suốt ngày đỏ lửa.
Một ngọn lửa nhỏ, ấm áp chui luồn vào người ta tiếp sức cho những ngọn
lửa khác và giữ gìn nó đừng có tắt đi. Đó là thứ lửa không ai nhìn thấy
nhưng đều thừa nhận nó, đều thấy niềm tin yêu nhau ăm ắp trong lòng.
Hồng cười. Chủ yếu cô thấy những lời của mẹ hôm nay giống như người ta
nấu một thứ canh suông rất khó nuốt. Đành rằng bữa ăn gia đình vô cùng
quan trọng vì nó ấm cúng, tình thương, chân thật, không gian, không dối,
không phỉnh nịnh, chân thành, tự nhiên. Nó không có cạm bẫy, không phải
vừa ăn vừa tính toán, vừa liếc nhìn đối thủ và mồm thì tuôn ra những lời
chỉ sạch sẽ bề ngoài. Cuộc sống của thế hệ cô bây giờ không chầm chậm
như của mẹ cô. Vậy người phụ nữ mới là người không cần phải chết đuối ở
trong bếp. Ngọn lửa gì chứ? Nghe thực là khó hiểu. Triết lý về một cái bếp
có gì cần phải quan tâm và quan trọng đến thế?

- Con có biết tại sao cái Hoàn nó được mọi người yêu mến không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.