cảm giác. Đó là cách duy nhất bộ não của chúng ta có thể diễn giải dữ liệu
hình ảnh một cách thực sự có ý nghĩa.
Nếu từ khi sinh ra bạn đã không thể tương tác với thế giới bằng bất kỳ
cách nào, không thể luyện tập thông qua phản hồi xem liệu các thông tin
cảm giác đó có ý nghĩa gì, về mặt lý thuyết bạn sẽ không bao giờ có thể
nhìn thấy được. Khi các em bé đập vào các thanh nôi, nhai ngón chân và
chơi với các khối đồ chơi, chúng không chỉ đơn thuần khám phá - chúng
còn đang tập luyện cho hệ thống thị giác. Nằm mãi mãi trong bóng tối, não
của chúng đang học về cách mà hành động được gửi đến thế giới (quay
đầu, đẩy cái này, buông cái kia) sẽ thay đổi cảm giác trả về như thế nào.
Như là kết quả của việc thử nghiệm mở rộng, khả năng quan sát từ đó được
huấn luyện.
VIỆC QUAN SÁT TƯỞNG CHỪNG DỄ DÀNG MÀ KHÔNG PHẢI
VẬY
Việc quan sát có vẻ dễ dàng đến nỗi thật khó để đánh giá đúng nỗ lực của
não bộ trong việc thiết lập khả năng này. Để củng cố nhận định này, tôi đã
bay tới Irvine, California, để xem điều gì xảy ra khi hệ thống thị giác của tôi
không nhận được tín hiệu như nó mong đợi.
Tiến sĩ Alyssa Brewer tại Đại học California quan tâm đến sự hiểu biết
về khả năng thích nghi của bộ não. Để hiểu được tận cùng vấn đề đó, cô
trang bị cho những người tham gia lăng kính đảo chiều trái-phải của thế
giới — và cô nghiên cứu cách hệ thống thị giác phản ứng với thay đổi đó.
Vào một ngày mùa xuân đẹp trời, tôi đeo chiếc lăng kính đó lên mắt. Thế
giới đảo lộn - các vật ở bên phải xuất hiện bên tay trái của tôi và ngược lại.
Tôi cố gắng tìm ra nơi Alyssa đang đứng, trong khi hệ thống thị giác nói
với tôi điều này, thì thính giác lại nói điều khác. Các giác quan của tôi