đến vùng thích hợp của vỏ não. Thông tin thị giác đi vào vỏ não thị giác, vì
vậy có một số lượng lớn kết nối đi từ đồi não vào vỏ não thị giác. Nhưng
điều ngạc nhiên là số lượng kết nối theo hướng ngược lại nhiều gấp mười
lần.
Những kỳ vọng chi tiết về thế giới - nói cách khác, những gì mà bộ não
“đoán” sẽ xuất hiện ở đó - được truyền qua vỏ não thị giác tới đồi não. Đồi
não sau đó đối chứng với những gì đang xuất hiện từ mắt. Nếu điều đó phù
hợp với kỳ vọng (“khi tôi quay đầu, tôi sẽ thấy một cái ghế ở đó”), thì rất ít
hoạt động quay lại với hệ thống thị giác. Đồi não đơn giản báo cáo về sự
khác biệt giữa những gì mắt ghi nhận, và những gì mô hình nội tại của não
đã dự đoán. Nói cách khác, những gì được gửi trở lại vỏ não thị giác là
những gì đã không như mong đợi (còn gọi là “lỗi”): phần không được tiên
đoán.
Vì vậy, tại bất kỳ thời điểm nào, những gì chúng ta trải nghiệm khi quan
sát ít phụ thuộc vào ánh sáng chiếu vào mắt chúng ta, mà phụ thuộc nhiều
hơn vào những gì đã có trong đầu chúng ta.
Và đó là lý do tại sao Cold Blue Luke ngồi trong một căn phòng tối đen
lại có trải nghiệm thị giác phong phú đến vậy. Bị khóa trong Hole, giác quan
của anh ta đã không cung cấp cho não thông tin đầu vào mới, do đó, mô
hình nội tại của anh đã tự vận hành, và anh ta đã trải nghiệm những hình ảnh
và âm thanh sống động. Ngay cả khi bộ não không có dữ liệu bên ngoài,
chúng vẫn tiếp tục tạo ra hình ảnh của riêng mình. Loại bỏ thế giới và
chương trình vẫn tiếp tục.
Bạn không nhất thiết phải bị khóa trong Hole mới có thể trải nghiệm mô
hình nội tại. Nhiều người cảm thấy rất thích thú trong những căn phòng
cách cảm - những chiếc hộp tối đen nổi trên nước mặn. Bằng cách loại bỏ
những neo giữ của thế giới bên ngoài, họ để cho thế giới nội tại bay tự do.