NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 164

“Ừ.” Tần Ương gật đầu, thấy phía đối diện cô bạn nhỏ giọng nói khẽ

gì đó bên tai Tiểu Tân. Cậu bạn lúc này đã ngà ngà say, mặt cũng ửng lên
một màu đỏ nhàn nhạt, nghe xong thì ngoan ngoãn đặt chén rượu đang cầm
trong tay xuống bàn.

Cảnh đó bị mấy người bên này trông thấy, hiểu ngay ra, bật cười: “Thế

là nhất rồi, lời bà xã nói thì nhất định phải nghe chớ.”

Đôi tình nhân trẻ mặt mũi tức khắc trở nên đỏ bừng, hẳn nhiên là bị

mấy lời trêu chọc ấy làm cho xấu hổ không ít.

Ai đó bỗng nhiên lên tiếng cảm thán: “Mười một năm, quả là không

dễ dàng gì mà.”

Trong lòng Tần Ương cũng thầm nghĩ, đúng vậy, cũng chỉ những

người từng trải qua gian nan mới biết được gian nan thật sự là như thế nào.

Giữa tiếng cười thúc giục của mọi người, Tần Ương nhìn thấy Tiểu

Tân nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô bạn, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Còn nghe được bọn con gái Đường Đường quấn theo Tiểu Tân, nhất quyết
bắt cậu nhóc phải mời thiệp khi nào đãi tiệc. Trong một lúc, chuyện vui của
Tiểu Tân dường như đã trở thành niềm vui chung của tất cả, trong tiếng
cười chúc phúc có lẫn một sự ước ao rất riêng tư.

Bỗng nhớ đến một lần hiếm hoi nọ, Thẩm Tấn đột nhiên làm nũng với

mình, câu nói cố ý kéo dài ngữ điệu cứ như một lời nài xin: “Tần Ương, đi
phẫu thuật đi, rồi gả cho tôi.”

Tần Ương hỏi ngược lại: “Sao không phải là cậu đi phẫu thuật, rồi sau

theo về nhà tôi?”

Thẩm Tấn ngẫm nghĩ một lúc lâu mới e dè trả lời: “Bởi vì sinh em bé

rất là đau đó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.