NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 52

Nói xong, không đợi Thẩm Tấn trả lời, Tần Ương đã xoay người bỏ

đi.

Nhìn theo dáng người trước mặt từ từ đi xa dần, một cảm giác đắng

nghét cũng bỗng nhiên từ từ dâng lên trong miệng Thẩm Tấn, hệt như đứa
trẻ vừa bị lấy mất món đồ chơi cuối cùng, hai tay cứ mải miết nắm chặt như
thế, nhưng thực ra từ lâu đã trống rỗng mất rồi.

…….

Từ trường học đi ra, rẽ phải, men theo đường lớn đi mãi đi mãi sẽ

trông thấy một cửa hàng nho nhỏ nằm ngay phía cuối đường, bên trong có
một cầu thang bằng gỗ ọp ẹp dẫn lên tầng trên. Ở tầng trên, cảnh tượng đầu
tiên hiện ra là một phòng khách rộng tối tăm được ánh đèn huỳnh quang đủ
màu mờ mịt chiếu sáng. Lẫn trong tiếng nhạc rè rè phát ra từ hai chiếc loa
gắn trên trần cao, tạp âm không ngừng vang lên khắp nơi. Chỗ này là tiếng
người quát mắng, chỗ kia là tiếng nam nữ tán tỉnh nhau, thỉnh thoảng còn
nghe thấy tiếng khóc, tiếng chai lọ bị đập vỡ, giọng cười tục tĩu của một
ông ma men nào đó. Lùi sâu vào trong một góc phòng là quầy bar với
những chiếc kệ chạy dài chất đầy các loại bia rượu và thức uống có gas,
một ông chủ tuổi sồn sồn đứng ngay sau quầy, trên mặt luôn trưng ra nụ
cười toe toét cầu tài mọi nơi mọi lúc.

Nơi đó chính là quán bar mà Tần Ương đã nói đến.

Bên cạnh quán bar có một con hẻm nhỏ – một con hẻm chết, đường

cùng, bị bịt kín bởi một vách tường cao ngất dựng đứng. Sau lưng tường là
một công trường xây dựng đã bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Trước đây
thành phố vốn có một dự án xây nhà cao tầng ở nơi đó, nhưng cho đến giờ
mọi thứ vẫn chỉ là một bãi xi măng bê tông hỗn độn bị vứt xó. Con hẻm
nhỏ sâu hút, nhiều chỗ cong bên này ngoặt bên kia, càng đi vào sâu vách
tường hai bên càng xuất hiện nhiều chỗ nứt nẻ sụp lún, ánh sáng duy nhất
hiện hữu ở nơi đây chính là một đường thẳng hẹp tí như sợi chỉ chạy sánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.