xem các thảm họa tự nhiên có tác dụng kích thích kinh tế, sự thật là lũ lụt,
hỏa hoạn, động đất, bão tố v.v... sẽ tàn phá của cải và làm giảm mức sống
của người dân.
Nếu hai bộ lưới đi tong do bão lũ, năng suất bắt cá của đảo sẽ giảm
mạnh, và ba người bạn của chúng ta lại phải hạn chế tiêu dùng một lần nữa
để tạo ra các khoản tiết kiệm để xây dựng lại các tư liệu sản xuất vừa bị mất
đi.
Nhưng hãy nhớ rằng một lượng tiết kiệm phụ thêm trong trường hợp này
sẽ giúp ngăn chặn sự sụp đổ, tạo điều kiện cho việc sớm tái thiết tư liệu sản
xuất bị hư hỏng. Đó là lý do tại sao Able, Baker và Charlie vẫn rất cần phải
tiếp tục tiêu dùng dưới mức và tiết kiệm để phòng hờ cho những lúc hoàn
cảnh khó khăn.
ĐIỀU CÒN ĐỌNG LẠI
Trong quá khứ, Hoa Kỳ được biết đến như là một đất nước của những
người tiết kiệm. Trong hầu hết chiều dài lịch sử của mình, các công dân Mỹ
nhìn chung tiết kiệm khoảng 10% (hoặc hơn) thu nhập hàng năm của họ.
Điều này không chỉ làm tăng nguồn cung tiết kiệm khổng lồ để tài trợ cho
hoạt động công nghiệp mở rộng, mà còn giúp các gia đình và cộng đồng
chịu đựng, vượt qua được những khó khăn bất ngờ của nền kinh tế.
Tuy nhiên, gần đây các nhà kinh tế lại cực kỳ hạ thấp vai trò của tiết
kiệm trong chuỗi giá trị kinh tế. Những người theo Keynes coi tiết kiệm là
có hại cho tăng trưởng vì hành động này rút bớt tiền khỏi lưu thông và làm
giảm chi tiêu (cái mà họ cho là yếu tố quan trọng nhất trong việc tạo ra tăng
trưởng kinh tế). Bị ảnh hưởng bởi tư tưởng này, các nhà làm chính sách đã
đưa ra những quy tắc thưởng cho người chi tiêu và phạt những ai tiết kiệm.
Kết quả là, trong nhiều năm trở lại đây người Mỹ đã chi tiêu nhiều hơn
những gì họ kiếm được. Trong một nền kinh tế khép kín (như hòn đảo trong
ví dụ ở cuốn sách này) điều này hẳn nhiên là không thể. Nhưng trong thế
giới hiện đại, dòng tiền xuyên qua các đường biên giới quốc gia cùng với
phẩm chất ma thuật của máy in tiền đã nhất thời che mắt người Mỹ trước
sự thật giản đơn rằng chúng ta không thể tiêu dùng nhiều hơn những gì