NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 126

Anh đến để gây bất ngờ cho một cô bạn lâu năm, cô ấy làm việc ở đây, có
thể cô biết cô ấy, cô ấy tên là Lauren Kline. Cô y tá im lặng một lúc, bối rối.

- Từ bao lâu rồi, anh không gặp cô ấy ?

- Ít nhất là sáu tháng !

Anh ứng biến trong một vai nhiếp ảnh vừa mới ở Châu Phi về và muốn đến
chào cô em họ theo quan hệ thông gia. “ Chúng tôi thân nhau lắm. Cô ấy
không làm việc ở đây nữa à?” Cô y tá lờ câu hỏi đi và mời anh ra thường
trực, ở đó người ta sẽ thông tin cho anh; anh sẽ không tìm thấy bạn anh ở
đây đâu, cô rất lấy làm tiếc. Arthur làm ra vẻ lo lắng và hỏi rằng có chuyện
gì không. Vẻ lúng túng, cô y tá một mực yêu cầu anh ra nơi đón tiếp của
bệnh viện.

- Tôi sẽ phải đi ra khỏi toà nhà này à ?

- Về nguyên tắc thì đúng vậy, nhưng như thế anh sẽ phải đi một vòng khá
xa...

Cô chỉ dẫn cho anh để anh đi ra thường trực qua lối trong nhà. Anh chào cô
và cảm ơn cô, mặt vẫn giữ nguyên vẻ lo lắng mà anh tạo ra rất khéo. Khuất
mắt cô y tá, anh lẻn từ hành lang này sang hành lang khác cho đến lúc thấy
cái mà anh đang tìm. trong một gian phòng có cánh cửa hé mở, anh nhìn
thấy hai chiếc áo blu trắng móc trên mắc áo. Anh bước vào, lấy hai cái áo
ấy, cuộn tròn lại rồi giấu bên trong áo măng tô của anh. Trong túi một chiếc
áo, anh cảm thấy có một cái ống nghe. Anh nhanh chóng quay ra hành lang,
theo những chỉ dẫn của cô y tá, và đi ra khỏi bệnh viện bằng cửa chính. Anh
đi vòng quanh toà nhà, ra chỗ xe ôtô của anh ở bãi đậu xe của khoa cấp cứu
rồi chạy về nhà. Lauren ngồi trước máy vi tính, chỉ đợi anh bước vào phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.