NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 143

Arthur và Paul chào cô rồi đi ra hành lang. Khi rời khỏi căn phòng, Paul
không nhịn được thò lại đầu qua cánh cửa và nói vào mặt chàng sinh viên
“Anh thật vô tích sự!”

Vừa đi Paul vừa nói với Arthur:

- Này, mày vừa làm cho tao sợ hết hồn!

- Cô ấy giúp tao đấy, cô ấy nhắc tao tất cả - anh thì thầm.

Paul lắc đầu: “ Tao sẽ tỉnh dậy và khi tao gọi điện cho mày để kể về cơn ác
mộng mà tao đang thấy đây, mày sẽ cười, thậm chí không mày không thể
tưởng tượng được là mày sẽ cười đến thế nào đâu và mày sẽ chế nhạo tao!”

- Lại đây, Paul, mình không có thời gian để mất đâu- Arthur nói.

Cả ba người bước vào phòng 505. Arthur bấm công tắc, và đèn nê-ông bắt
đầu nhấp nháy. Họ đến bên giường bệnh.

- Giúp tao với – anh bảo Paul.

- Cô ta đấy à ?

- Không, đó là lão ở phòng bên cạnh đấy; tất nhiên là cô ấy chứ còn gì !
Kéo băng ca đến cạnh thành giường đi.

- Suốt đời mày chuyên làm việc này hay sao ?

- Được rồi, luồn tay vào dưới đầu gối cô ấy đi, và chú ý ống truyền nhé. Khi
nào tao đếm đến 3 thì nâng cô ấy lên nhé. Một, hai, ba !

Cơ thể Lauren được đặt lên băng ca có bánh xe lăn. Arthur đắp chăn lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.