NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 142

chạy cuốn xéo khỏi đây thôi ông bạn ơi!

Lauren tiếp tục:

- Anh ra đứng trước bệnh nhân, anh nhắm vào chỗ dưới xương ức hai đốt
ngón tay, anh biết xương ức là cái gì chứ ! Em sẽ hướng dẫn anh nếu anh
không tìm đúng chỗ, anh đặt mũi kim nghiêng 15 độ, và anh ấn kim từ từ
nhưng dứt khoát. Nếu anh thành công, một chất lỏng màu trắng đục sẽ chảy
ra, nếu anh làm hỏng thì sẽ chảy máu. Và anh cầu nguyện đi để có được vận
may của một người tập sự vì nếu không thì khốn thật đấy, đối với cả bọn
mình lẫn cái ông đang nằm kia.

- Anh không làm được đâu! - anh thì thào.

- Anh không còn cách nào khác và ông ta cũng không, ông ta sẽ chết mất
nếu anh không làm.

- Có phải em vừa gọi anh là anh yêu không hay là anh đang mơ đấy ?

Lauren mỉm cười: “ Anh làm đi và hít một hơi thật sâu trước khi ấn mũi
kim nhé.” Cô y tá quay lại và đưa đường truyền cho Arthur. “ Cầm vào cái
đầu bằng nhựa ấy, chúc anh may mắn!” Arthur cầm kim như Lauren chỉ
dẫn. Cô y tá nhìn anh chăm chú. “Tốt lắm,- Lauren thì thầm – nghiêng ít
hơn một chút, bây giờ thì ấn một nhát đi”. Mũi kim ngập vào ngực người
bệnh. “Dừng lại đi, mở cái vòi nhỏ ở bên cạnh ống.” Một chất lỏng đùng
đục bắt đầu chảy vào trong ống. “Hoan hô, anh làm với đôi tay bậc thầy
đấy, - cô nói – anh đã cứu sống người này”.

Paul suýt hai lần lăn ra bất tỉnh, hạ giọng lặp đi lặp lại mãi một câu: “
Không thể tin được”. Được giải phóng khỏi chất lỏng đang đè lên nó, quả
tim của bệnh nhân bị bệnh tiểu đường trở lại nhịp điệu bình thường. Cô y tá
cám ơn Arthur. “Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại”, cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.