NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 159

Người đàn ông đứng bên giường không nói gì, ông ngước mắt lên nhìn đứa
trẻ.

- Mẹ con cháu thân nhau đến thế, tại sao mẹ lại không từ biệt cháu ? Cháu
thì cháu sẽ chẳng bao giờ làm như vậy đâu. Bác là người lớn, bác có biết tại
sao không ? Bác nói cho cháu đi, cháu cần phải biết, tất cả mọi người đều
luôn luôn nói dối trẻ con, người lớn cứ tưởng rằng trẻ con ngờ nghệch lắm!
Còn bác, nếu bác là người dũng cảm, hãy nói cho cháu sự thật, tại sao mẹ
lại ra đi như vậy trong khi cháu ngủ ?

Đôi khi cái nhìn của trẻ thơ kéo ta đi sâu vào những kỉ niệm của ta đến nỗi
không thể không trả lời cho một câu hỏi đặt ra.

Antoine đặt tay lên vai cậu bé.

- Mẹ cháu không thể làm khác được, người ta không mời cái chết, nó tự
đến. mẹ cháu thức dậy lúc nửa đêm, cơn đau rất dữ dội, mẹ cháu đã đợi mặt
trời mọc, nhưng mặc dù rất muốn tỉnh táo, mẹ cháu vẫn từ từ thiếp đi.

- Vậy thì đó là lỗi của cháu, tại cháu ngủ.

- Không, tất nhiên là không phải vậy, cháu không nên nhìn sự việc như thế,
cháu muốn biết lý do thực sự của việc mẹ cháu ra đi mà không từ biệt à ?

- Vâng.

- Mẹ cháu là một phụ nữ quý phái, tất cả những người phụ nữ quý phái đều
biết ra đi có phẩm cách, để lại những người mình yêu cho chính họ.

Nhìn thấu vào cặp mắt xúc động của người đàn ông, cậu bé ngờ vực một
mối đồng cảm mà cho đến lúc bấy giờ cậu mới chỉ phỏng đoán. Cậu theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.