NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 189

Chương 12
Thanh tra Pilguez có mặt ở bệnh viện vào lúc mười một một giờ. Bà

trưởng ca trực đã gọi điện cho sở cảnh sát ngay khi nhận giao ca hồi sáu giờ
sáng. Một bệnh nhân bị hôn mê đã biến mất khỏi bệnh viện, đây là một vụ
bắt cóc. Pilguez tìm thấy thông báo trên bàn làm việc của ông khi đến sở,
ông nhún vai tự hỏi tại sao những vụ việc kiểu này bao giờ cũng rơi vào đầu
mình. Ông nổi đoá lên gắt gỏng với Nathalia, người điều phối những cú
điện thoại ở trung tâm.

- Này cô, tôi đã làm gì cô mà cô lại cho tôi những việc như vậy vào một

buổi sáng thứ hai?

- Lẽ ra anh còn có thể gặp những cái hết hơi hơn nữa vào đầu tuần cơ-

cô trả lời với nụ cười tươi tắn, vẻ biết lỗi.

- Câu trả lời hay nhỉ, tôi hy vọng là cô thích cái ghế quay của cô, vì tôi

cảm thấy là cô còn phải dính vào đó lâu !

- Anh quả là một pho tượng mô tả sự nhã nhặn, George !
- Đúng, chính thế, và chính vì vậy mà tôi có quyền chọn những com

chim sẻ ị lên đầu tôi!

Và ông quay gót. Một tuần lễ xấu bắt đầu, tiếp nối một tuần lễ xấu khác

vừa kết thúc hai ngày trước đó.

Đối với Pilguez một tuần lễ tốt gồm những ngày mà người ta chỉ gọi

cảnh sát đến để giải quyết những chuyện va chạm hàng xóm láng giềng hay
vi phạm Luật dân sự. Sự tồn tại của phòng hình sự là một điều vô nghĩa, bởi
vì điều đó có nghĩa là trong thành phố này có khá nhiều thằng điên để giết
người, hiếp dâm, trộm cướp và bây giờ thì bắt cóc những người đang hôn
mê ở trong bệnh viện. Đôi khi, ông tưởng rằng sau ba mươi năm trong nghề
ông đã thấy đủ mọi thứ, nhưng mỗi một tuần lại đẩy lùi thêm giới hạn của
sự điên rồ của con người.

- Nathalia !- từ bàn làm việc của mình, ông kêu lên.
- Gì vậy George ? – cô phụ trách điều phối trả lời- Anh vừa có một kỳ

nghỉ cuối tuần tệ lắm hay sao ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.