- Nhưng tôi không muốn chia ly với cô ấy, tôi không muốn cô ấy bị
người ta làm euthanasie.
Chuyện ấy thì lại là một trận đấu khác rồi, “tôi không thể làm tất cả, anh
bạn ạ !” Ông đã nhận lấy mạo hiểm đưa cơ thể này về và chỉ có một đêm và
ba tiếng đi đường để tìm một lý do xác đáng cho chuyện tìm được nạn nhân
mà không xác định được kẻ bắt cóc. Vì cô ấy còn sống và không phải chịu
đựng một hành động hung bạo nào, ông nghĩ là có thể làm được cho hồ sơ
chui vào ngăn kéo đựng những vụ án không giải quyết nữa. Đối với phần
còn lại, ông không thể làm gì hơn nữa, “nhưng thế đã là nhiều, phải không
?”
- Tôi biết- Arthur cảm ơn.
- Tôi sẽ để các bạn hai người ở lại với nhau đêm nay, sáng mai khoảng
tám giờ tôi sẽ ghé qua, anh làm sao cho tất cả phải sẵn sàng để lên đường.
- Tại sao ông lại làm như vậy ?
- Tôi đã nói với anh rồi, tại vì tôi có thiện cảm với anh, tôi rất quý mến
anh. Tôi sẽ không bao giờ biết được câu chuyện của anh là có thật hay anh
đã mơ như vậy. Nhưng dù sao đi nữa, theo logic suy luận của anh, anh đã
hành động vì lợi ích của cô ấy, người ta gần như có thể bị thuyết phục rằng
đó là tự vệ hợp pháp, những người khác có thể nói đó là cứu người gặp nạn,
đối với tôi thì nói sao cũng được. Lòng dũng cảm thuộc về những người
hành động vì điều tốt hay vì một cái tốt hơn, và lúc cần hành động thì
không tính toán đến những hậu quả mà mình có thể gặp phải. Thôi, ba hoa
vậy đủ rồi, hãy tận hưởng thời gian còn lại cho các bạn.
Viên cảnh sát đứng dậy, Arthur và Lauren theo ông. Một cơn gió xoáy
dữ dội đón họ khi họ mở cửa nhà.
- Hẹn đến ngày mai- ông nói.
- Hẹn đến ngày mai- Arthur trả lời, tay để trong túi quần.
Pilguez biến mất trong cơn bão.
Arthur không ngủ, và khi trời tảng sáng anh vào phòng làm việc. Anh
chuẩn bị cho cơ thể của Lauren, rồi anh lên phòng ngủ của mình soạn vali,
đóng các cửa chớp trong nhà, cắt ga và điện. Cả hai người cần phải trở về
căn hộ ở San Fransisco. Lauren không thể ở xa cơ thể của mình lâu mà