gắt rằng bệnh viện này là nơi mà hàng năm sáu chục nhân viên trong công
ty kiến trúc của anh đến để kiểm tra sức khoẻ, để sinh con, để đưa con họ đi
tiêm chủng hay là chữa bệnh cảm cúm, viêm họng và các thứ bệnh lặt vặt
khác.
Anh nói một lèo không nghỉ lấy hơi và giải thích cho cô gái rằng tất cả số
bệnh nhân tử tế ấy, tức là những khách hàng của bệnh viện này, là ở dưới
quyền của cái thằng điên trước mặt cô đây, và cả của cái ông đang ngồi bối
rối ở chiếc ghế bành đối diện kia nữa.
- Vậy nên, cô ạ, hoặc là bác sĩ Bresnik quan tâm đến ông bạn tôi ngay bây
giờ, hoặc là tôi đảm bảo với cô là không một nhân viên nào của tôi còn đến
giẫm vào thảm chùi chân ở cái bệnh viện lộng lẫy này của quý vị nữa, thậm
chí để dán một miếng cao cũng không !
Một giờ sau Arthur, có Paul đi cùng, bắt đầu chịu một loạt xét nghiệm để
làm một bản tổng kết sức khoẻ toàn diện. Sau khi làm điện tâm đồ trong
một trạng thái hoạt động mạnh (người ta bắt anh ngồi lên một chiếc xe đạp
dùng để tập thể dục trong nhà và đạp hai mươi phút với một đống điện cực
dán trên ngực) người ta lấy máu của anh ( Paul không được ở lại trong
phòng). Sau đó một bác sĩ tiến hành với anh một loạt phép thử phản ứng
thần kinh (bác sĩ yêu cầu anh giơ một chân lên, một mắt mở, một mắt nhắm,
bác sĩ lấy một cái búa nhỏ gõ vào đầu gối, vào cằm anh, rồi lại còn lấy một
cái kim cào cào vào lòng bàn chân anh). Cuối cùng, do sức ép của Paul
người ta nhận chụp quét cho anh. Phòng xét nghiệm được ngăn đôi bằng
một bức tường kính rộng. Một bên đặt chình ình một cái máy hình trụ đồ sộ
rỗng ở bên trong để bệnh nhân có thể chui cả người vào đó (vì thế người ta
thường so sánh cái máy này với một cỗ quan tài to), nửa gian bên kia là
phòng kỹ thuật lỉnh kỉnh những bảng, những máy nối vào chùm dây điện
đen. Arthur nằm dài người trên một cái khuôn hẹp phủ vải trắng, đầu và
ngang hông bị buộc chặt, bác sĩ ấn nút để đưa người anh dịch chuyển vào
bên trong máy. Khoảng cách giữa người anh và hai bên thành ống chỉ có vài