- Anh rất có thể làm được như vậy đấy- cô hầu bàn nhún vai trả lời và quay
gót đi.
- Tôi có thể đặt món ăn được không ?- anh kêu lên.
- Tôi sẽ bảo Bob ra chỗ anh, để xem anh có cảm thấy anh ấy không.
Vài phút sau Bob xuất hiện, trông anh ta lại còn có vẻ nữ tính hơn cô bạn
đồng nghiệp của mình. Arthur đặt món trứng với cá hồi và một cốc nước ép
cà chua có gia vị. Lần này, anh đợi cho người hầu bàn đi khỏi mới bắt đầu
hỏi Lauren về sự cô đơn của cô trong sáu tháng vừa qua.
Bob dừng lại ở giữa gian phòng, bàng hoàng nhìn Arthur đang nói chuyện
một mình. Câu chuyện vừa mới bắt đầu, Lauren ngắt lời anh nửa chừng và
hỏi anh có mang theo điện thoại di động không. Không hiểu chuyện đó có
liên quan gì, anh gật đầu xác nhận.” Anh bấm điện thoại và làm ra vẻ nói
vào trong đó đi, nếu không người ta sẽ nhốt anh lại thật đấy.” Arthur quay
lại và nhận thấy rằng nhiều người trong phòng đang nhìn anh chăm chú,
một số người gần như không ăn uống thoải mái được vì cái nhân vật cứ một
mình nói vào chỗ trống này. Arthur bèn cầm máy di động của anh lên, làm
ra vẻ bấm một số máy và cất tiếng “Alô !” rất to. Mọi người tiếp tục nhìn
anh vài giây nữa rồi mọi việc trở lại gần như bình thường, ai nấy lại tiếp tục
bữa ăn của họ. Arthur đặt lại câu hỏi của anh cho Lauren vào trong máy.
Những ngày đầu tiên việc mình trở thành vô hình cũng tiêu khiển được cho
cô. Cô miêu tả cho anh cảm giác tự do tuyệt đối của mình khi cuộc phiêu
lưu mới bắt đầu. Không cần phải suy nghĩ gì nữa về cách ăn mặc, về kiểu
tóc, về mặt mũi, dáng vóc của mình, có ai nhìn mình nữa đâu. Không còn
có gì là bắt buộc nữa, không còn giới hạn, không phải xếp hàng, cứ việc
chen lấn lên trước mà chẳng phiền đến ai, chẳng ai chê trách thái độ của
mình cả. Chẳng cần phải làm ra vẻ kín đáo nữa, ta có thể nghe người này
người kia nói chuyện với nhau, nhìn cái lúc thường không nhìn được, thấy