cái lúc thường không thấy được, có mặt nơi ta không có quyền đến, chẳng
ai nghe thấy được ta.
- Tôi có thể đến yên vị trong một góc phòng Nhà Trắng và nghe tất cả
những chuyện mật của Nhà nước, có thể ngồi lên đùi Richard Gere hay tắm
hoa sen cùng với Tom Cruise.
Tất cả hay gần như tất cả đối với cô đều có thể : thăm các viện bảo tàng khi
những nơi này đã đóng cửa, vào rạp xem phim không mua vé, ngủ trong
những khách sạn hạng sang, trèo lên một máy bay, tham dự những cuộc
phẫu thuật tinh vi nhất, bí mật tham quan những phòng thí nghiệm nghiên
cứu, bước trên đỉnh cột trụ cầu Golden Gate. Dán chặt tai vào điện thoại di
động, Arthur tò mò muốn biết xem cô đã thử ít nhất một trong những điều
vừa nói chưa.
- Không, tôi hay chóng mặt, tôi sợ máy bay, Washington thì quá xa, tôi
không biết di chuyển những khoảng cách lớn như vậy, tôi mới ngủ lần đầu
tiên hôm qua, vì vậy những khách sạn hạng sang tôi chẳng cần làm gì, còn
về các cửa hàng thì có ich lợi gì đâu nếu như tôi không thể đụng vào bất cứ
cái gì hết.
- Thế Richard Gere hay Tom Cruise thì sao ?
- Thì cũng như đối với các cửa hàng thôi !
Cô giải thích cho anh một cách rất chân thành rằng làm một bóng ma thật
chẳng có gì là buồn cười cả. Cô thấy chuyện đó đáng thương thì đúng hơn.
Tất cả đều trong tầm tay, nhưng tất cả đều không thể được. Cô cảm thấy
thiếu những người mà cô yêu quý. Cô không thể nào tiếp xúc với họ được
nữa. “Tôi không tồn tại nữa rồi. Tôi có thể nhìn thấy họ nhưng điều đó gây
đau khổ hơn là sung sướng. Có lẽ nơi chuộc tội là như vậy đó, một sự cô
đơn vĩnh cửu.”