Có điều Triệu Hàn không để tâm, anh vừa cười vừa nói đùa: “Hai
em thử phân tích con người anh, xem ai nói chuẩn hơn?”
Người bình thường luôn coi phân tích tâm lý là một công việc mơ
hồ bí ẩn như đoán số mệnh, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lắm lời này
cũng không ngoại lệ.
Diêu Mông chớp mắt: “Anh Triệu, đây là đề thi sao?”
“Cứ coi như đề thi đầu tiên của các em trong thời gian thực tập.”
Những người khác thuộc đội cảnh sát hình sự đều đi họp hoặc ra
ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba bọn họ. Ánh nắng buổi chiều
chiếu vào cửa sổ, khiến văn phòng sáng trưng nhưng trống trải.
Triệu Hàn bị hai cô gái trẻ nhìn dò xét từ trên xuống dưới, anh bất
giác hơi hồi hộp.
Ánh mắt thanh lạnh của Hứa Hủ dừng lại trên mặt Triệu Hàn.
Triệu Hàn tưởng cô sẽ mở miệng, ai ngờ cô vẫn trầm lặng, ngón
tay cô đặt trên đầu gối, gõ nhịp nhàng theo quán tính. Thân hình
nhỏ bé yếu ớt nhưng cô lại có động tác của một người đàn ông.
Ngón tay cô vừa trắng vừa thanh mảnh, tựa hồ có thể gãy bất cứ
lúc nào, khiến Triệu Hàn bỗng có cảm giác khó chịu không diễn tả
thành lời.
Một lúc sau, ánh mắt của Diêu Mông cũng quay về mặt Triệu
Hàn, bộ dạng của cô nóng lòng muốn thử sức.
“Ai nói trước?” Triệu Hàn hỏi.
Lúc này, Hứa Hủ nhìn Diêu Mông bằng ánh mắt nhàn nhạt. Diêu
Mông tựa hồ không chú ý, cô chỉ nhìn Triệu Hàn: “Để em nói