trước.”
Triệu Hàn chú ý đến chi tiết này, anh thấy hơi kỳ lạ. Anh và hai cô
gái lần đầu tiên gặp mặt, tin tức phân tích từ người anh chắc chắn
có hạn. Người nói trước đương nhiên là người chiếm ưu thế. Hai
cô gái là bạn học cùng khóa nhưng xem ra quan hệ không thân
thiết. Vậy mà Hứa Hủ lại có ý nhường Diêu Mông nói trước, tại
sao chứ?
Diêu Mông chậm rãi mở miệng: “Đầu tiên, bề ngoài của anh có vẻ
tùy ý nhưng trên thực tế anh là người có kỷ luật. Bàn làm việc của
anh tương đối lộn xộn, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ phát hiện tài liệu sắp
xếp theo thứ tự thời gian, tài liệu vụ án được phân loại rõ ràng.
Hơn nữa, tài liệu anh vừa đưa cho chúng em đọc cũng trình bày
đâu ra đấy.
Tiếp theo, anh rất dễ làm quen, hơn nữa luôn nghĩ cho đối
phương. Có thể nhìn ra điểm này từ ngôn ngữ và cử chỉ của anh.
Em còn chú ý, tài liệu Thực tập cần biết mà anh đưa cho bọn em
không phải tài liệu chính thức, mà anh tự chuẩn bị. Vì trong đó sử
dụng rất nhiều khẩu ngữ, hơn nữa còn đặc biệt ghi rõ ký túc xá nữ,
nhà ăn, thậm chí có cả vị trí trung tâm thương mại…”
Diêu Mông nói đến đây, Triệu Hàn nở nụ cười vui vẻ.
Diêu Mông như được khích lệ, ngữ điệu của cô nhanh hơn: “Thứ
ba, anh có bạn gái, vì anh đeo một sợi dây chuyền rất đẹp. Vừa rồi
trong lúc nói chuyện với chúng em, anh vô thức sờ mặt dây chuyền
mấy lần, biểu cảm của anh rất dịu dàng.