Diệp Tử Kiêu cười cười, tiến lại gần kéo ghế ngồi xuống. Anh ta
không để ý đến Quý Bạch mà chỉ nhìn Hứa Hủ chằm chằm, khóe
miệng nhếch lên: “Em đã có bạn trai thì nên nói thẳng. Tuy tôi cứ
lăn xả vào em nhưng cũng không đến nỗi làm kẻ thứ ba.”
Hứa Hủ nhíu mày: “Bạn trai?”
Diệp Tử Kiêu liếc Quý Bạch, Quý Bạch cũng nhìn anh ta bằng
ánh mắt lãnh đạm. Nhưng trong con mắt của Diệp Tử Kiêu, người
đàn ông này thể hiện thái độ kiêu ngạo, thậm chí có ý thách thức.
Thật ra, nếu Hứa Hủ ngồi cùng một người đàn ông vừa lùn vừa
xấu, Diệp Tử Kiêu không đến nỗi tức giận như vậy, cũng chưa
chắc đã suy đoán theo hướng quan hệ nam nữ.
Anh ta luôn xác định, trong số những người theo đuổi Hứa Hủ,
chắc chắn không ai xuất sắc hơn anh ta. Vì vậy, khi bị Hứa Hủ từ
chối, tuy tức giận nhưng anh ta vẫn tràn đầy lòng tin.
Lúc này gặp Quý Bạch, lòng tin của Diệp Tử Kiêu bị lung lay.
Người đàn ông trước mặt vừa cao lớn vừa tuấn tú, khí chất không
tầm thường, bộ dạng trầm ổn lão luyện. Hơn nữa, bầu không khí
giữa Hứa Hủ và anh ta có một sự ăn ý khó diễn tả. Ngoài ra, nếu
không phải là quan hệ thân thiết, liệu Hứa Hủ có tự tay rót nước
bưng trà cho người khác?
Suy nghĩ này khiến anh ta đau nhói trong lòng. Hứa Hủ luôn đối
xử lạnh nhạt với anh, trong khi cô lại dịu dàng ngoan ngoãn trước
người đàn ông khác.
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ biết anh ta đã hiểu
lầm: “Anh ấy là cấp trên của tôi.”