Thật ra, từ ngày đầu tiên tiếp xúc, Quý Bạch cố ý nghiêm khắc
với Hứa Hủ, nhằm mục đích rèn giũa ngạo khí của cô. Sau này,
cách nói chuyện của anh trở thành thói quen tự nhiên. Nhìn bộ
dạng ngơ ngơ thật thà của cô, anh có cảm giác rất tốt.
Ăn một lúc, Diêu Mông đứng dậy: “Em đi quán bên cạnh mua trà
sữa. Quán đó tự nấu nên rất ngon.”
Bàn ăn chỉ còn lại Hứa Hủ và Quý Bạch. Hai người cầm tờ báo
của quán ăn, không ai nói chuyện với ai.
Đọc một lúc, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy điều bất thường. Cô
ngẩng đầu, Quý Bạch đã buông tờ báo, dõi mắt về sau lưng cô,
thần sắc của anh lãnh đạm.
Hứa Hủ quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Tử Kiêu mặc bộ đồ thể
thao màu trắng, hai tay bỏ vào túi quần, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay, Diệp Tử Kiêu đặc biệt dậy sớm, chưa đến 8 giờ đã tới
sân tập. Nhưng trên sân tập không hề xuất hiện bóng dáng của Hứa
Hủ. Không đạt được mục đích, anh ta hơi thất vọng nên lái xe đi
vòng vòng quanh đó. Ai ngờ anh ta vô tình bắt gặp Hứa Hủ và một
người đàn ông đang ăn sáng.
Tiến lại gần mới thấy, đồ ăn sáng của Hứa Hủ và người đàn ông y
hệt, đến tờ báo trên tay hai người cũng như nhau. Người đàn ông
ăn hết đồ trên bàn, Hứa Hủ chủ động đứng dậy đi lấy thêm giúp
anh ta. Người đàn ông không hề nhìn cô, thản nhiên ăn tiếp.
Vào thời khắc này, khi quay đầu nhìn thấy Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ
lập tức chau mày, ánh mắt lộ rõ tia không vui.