Hứa Hủ cúp điện thoại rồi bước nhanh đến bên Quý Bạch. Lúc
này, loa phát thanh thông báo có thể làm thủ tục lên máy bay, Quý
Bạch cầm hai túi xách trong tay cô: “Đi thôi.”
Hứa Hủ bỗng trở thành đi tay không, trong khi Quý Bạch xách ba
túi hành lý của hai người. Mặc dù vậy, trông anh vẫn rất thoải mái,
thân hình cao lớn nổi bật giữa đám đông.
Ở cơ quan vô cùng nghiêm khắc, ra ngoài lại rất có phong độ,
người thầy này quả thực không tồi.
Lần này trở về Bắc Kinh, Quý Bạch không định kinh động đến
những người chẳng liên quan, anh cũng không thông báo cho gia
đình biết. Xuống máy bay, Quý Bạch và Hứa Hủ bắt taxi, đi đến
một nhà nghỉ gần bộ công an nằm ở phía nam thành phố.
Bắc Kinh tầm chiều tối vừa huyên náo vừa đông đúc. Ráng chiều
tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ xuống những tòa nhà cao tầng. Nhà
nghỉ là một tòa nhà màu trắng năm tầng không bắt mắt, hành lang
phủ tấm thảm màu đỏ cũ kỹ, bức tường sơn màu vàng theo phong
cách của thập niên 90. Nhân viên tiếp tân của đơn vị nhà nước lúc
nào cũng có thái độ không nóng không lạnh.
Tuy nhiên, Quý Bạch chẳng hề bận tâm, Hứa Hủ càng không để ý.
Hai người lấy hai phòng, xách hành lý đi lên tầng trên, ai vào
phòng người nấy.
Quý Bạch tắm rửa, thay áo phông rộng rãi và quần dài. Anh vừa
mở máy vi tính liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là Hứa Hủ. Cô ôm máy tính xách tay đứng trước cửa. Gương mặt
trắng trẻo điềm nhiên như không: “Buổi tối có làm việc không ạ?”