tìm bằng chứng ngoại phạm của người nhà họ Diệp. Quý Bạch vừa
tuyên bố giải tán cuộc họp, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Anh nói ngắn gọn vài câu, cúp điện thoại rồi quay sang mọi người:
“Là Diệp Tử Kiêu, cậu ta cho biết cậu ta vừa nhớ ra một người.”
Diệp Tử Kiêu không phải kẻ ngốc nghếch. Sau hai ngày, tâm
trạng của anh ta dần dần hồi phục, anh ta bắt đầu suy nghĩ một số
vấn đề: Tại sao Diệp Tử Tịch lại sống một mình ở ngôi biệt thự
trong vùng núi sâu? Tại sao khi Quý Bạch thẩm vấn anh ta, lại hỏi
tới quan hệ nam nữ của Diệp Tử Tịch?
Lẽ nào Diệp Tử Tịch thật sự có người tình?
Diệp Tử Kiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Khoảng hai năm
trước, anh ta và một người bạn gái chia tay. Nguyên nhân giống
Hứa Hủ từng phân tích, đối phương cũng là “con ông trời”, không
chịu nổi tính cách gia trưởng của anh ta. Lúc đó anh có chút sa sút
tinh thần nên tìm Diệp Tử Tịch uống rượu.
Dù nửa say nửa tỉnh, anh ta vẫn nhớ Diệp Tử Tịch mặc bộ váy dài
tựa người vào lan can. Chị ngẩng đầu ngắm sao trên trời, đáy mắt
đầy ý cười tự giễu.
Diệp Tử Tịch còn nói: “Tử Kiêu à, cậu vẫn chưa gặp được đối
tượng, nỗi buồn của cậu bây giờ chẳng là gì cả. Đau buồn thật sự là
hận đến mức không thể chết đi.”
Diệp Tử Kiêu nhanh chóng đến cục cảnh sát. Quý Bạch và Hứa
Hủ trò chuyện cùng anh ta. Lúc lặp lại câu nói của Diệp Tử Tịch,
anh ta vô thức nhìn Hứa Hủ. Hứa Hủ vốn chăm chú quan sát Diệp