tiếng: “Anh ba”, “Anh ba”. Hình như đã có người nói trước với
nhà nghỉ nên không ai ra ngăn cản.
Chứng kiến cảnh tượng này, Quý Bạch bất giác phì cười. Hứa Hủ
không biết “anh ba” chính là người ở trước mặt cô, tạp âm ở bên
ngoài cũng chẳng liên quan đến cô nên cô coi như không tồn tại.
Một lúc sau, có người gõ cửa.
Lúc Thư Hàng vào phòng, anh ta không khỏi ngạc nhiên khi nhìn
thấy Hứa Hủ. Anh ta biết Quý Bạch nhận một học trò nữ, nhưng
hai người trước mặt mặc đồ thoải mái, cô gái đêm hôm vẫn ở trong
phòng của Quý Bạch...
Quý Bạch mỉm cười giới thiệu Hứa Hủ với Thư Hàng. Thư Hàng
trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ: “Tôi đã thấy rõ rồi đấy nhé”.
Hứa Hủ lên tiếng: “Quý đội, em về phòng trước đây.” Quý Bạch
còn chưa gật đầu, Thư Hàng đã ngăn cô lại: “Cảnh sát Hứa, cô
đừng bỏ đi, người đến nơi này đều là khách, Bắc Kinh hoan
nghênh cô...”
Bảo Hứa Hủ cùng một đám người xa lạ “đi dạo phố” là chuyện
không thể. Nhưng Thư Hàng vốn rất tinh ranh, anh ta mồm mép
đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục: “Cô không đi, lát nữa anh ba
bị đám người đó chuốc rượu say thì sao? Ngày mai còn điều tra vụ
án thế nào? Bọn họ không hết mình ủng hộ công việc của anh ba
giống tôi. Có cô ở đó, bọn họ sẽ nể mặt phụ nữ, hoặc nếu uống
rượu, cô cũng có thể đưa anh ba về, không ảnh hưởng đến công
việc ngày mai.”