Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Hãy nói suy nghĩ của em.”
Hứa Hủ gật đầu: “Cho đến bây giờ, Diệp Tử Cường xem ra không
có điểm đáng nghi. Về phần Diệp Cẩn...” Cô dừng lại một hai giây:
“Xét về mặt quản lý phòng ban, những phòng ban do chị ta quản lý
có chế độ quy trình đơn giản và chặt chẽ nhất trong tất cả phòng
ban của trụ sở chính và công ty con. Ngoài ra, tôi đã xem số liệu
thống kê cơ bản trong hệ thống hành chính, thời gian lưu chuyển
văn kiện bình quân của các phòng ban khác mất một đến hai ngày,
trong khi đó, phòng ban do Diệp Cẩn quản lý chỉ mất bốn tiếng
đồng hồ. Vì vậy, tôi cho rằng chị ta có năng lực làm việc vô cùng
xuất sắc. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa có phát hiện khác nên không thể
đưa ra suy đoán.”
Lão Ngô và Diêu Mông cảm thấy hơi bất ngờ. Bởi vì hai người
từng gặp Diệp Cẩn, họ đều cho rằng chị ta là người hiền lành ôn
hòa, thành tích công việc và sự đánh giá của những người xung
quanh chỉ ở mức trung bình. Diệp Cẩn là người ít được chú ý nhất
trong số các lãnh đạo cao cấp của Diệp thị.
Quý Bạch nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đồng ý. Không chỉ có vậy,
Diệp Cẩn phù hợp với đặc điểm hung thủ có IQ cao thứ hai. Chị ta
lại không có chứng cứ ngoại phạm. Do đó, chị ta là một trong
những kẻ tình nghi, chúng ta cần tập trung theo dõi.”
Lần này, Lão Ngô và Diêu Mông đều ngớ người, Hứa Hủ nhìn
Quý Bạch chăm chú.
Quý Bạch dõi mắt về tòa cao ốc Diệp thị ở nơi không xa, anh bình
thản giảng giải về hệ thống IT của Diệp thị: “Công ty bỏ cả chục
triệu để thiết kế hệ thống IT, vậy mà vẫn giữ nguyên hệ thống cũ,