Diệp Tử Kiêu ngồi trước bàn ăn, càng nghĩ càng buồn bực. Anh ta
lạnh mặt buông bát đũa. Bất chấp sắc mặt không hài lòng của Diệp
Lan Viễn và sự khuyên can của chị ba, Diệp Tử Kiêu đứng dậy đi
ra ngoài.
Mọi người đều ở trong nhà ăn cơm nên xe ô tô của bọn họ đỗ ở
vườn hoa bên ngoài. Diệp Tử Kiêu đứng trong bóng tối, nhìn dãy
xe sang trọng. Anh ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu gọi
đội trưởng đội lái xe và đội trưởng đội bảo vệ của Diệp gia.
“Mở hết cốp xe cho tôi.”
“Bảo người của anh chặn lại, không cho ai tiến gần.”
Đội trưởng lái xe và bảo vệ đều ngớ người. Thấy cả hai bất động,
Diệp Tử Kiêu cười cười: “Đi nhanh lên! Bằng không ngày mai các
anh hãy cuốn xéo khỏi nơi này. Hôm nay nghe lời tôi, tôi sẽ thưởng
mỗi người năm mươi ngàn.” Từ trước đến nay, Diệp Tử Kiêu luôn
là bá vương ở trong nhà, là con trai út yêu quý của lão gia, ai dám
chống lại anh ta? Hai đội trưởng bình thường có quan hệ khá tốt
với Diệp Tử Kiêu nên miễn cưỡng nghe theo.
Từng cốp xe được mở ra, Diệp Tử Kiêu đanh mặt đi kiểm tra.
Hành động của anh ta kinh động đến những người ở trong nhà, tất
cả chạy ra ngoài. Diệp Tử Cường biến sắc mặt: “Chú tư, chú đang
làm gì vậy?”
Diệp Tử Kiêu không thèm nhìn anh trai, hét lên với đám bảo vệ:
“Ngăn bọn họ lại!” Bảo vệ đâu dám ra tay, cả đám đứng ngây ra ở
đó. Diệp Tử Kiêu tiếp tục mở cốp xe. Diệp Cẩn đứng im dưới mái
hiên, Diệp Tiếu khoanh tay trước ngực, nụ cười trên khóe môi vừa