lạnh lùng vừa giễu cợt. Trương Sĩ Ung hơi sa sầm mặt, xông lên
phía trước: “Tử Kiêu, cậu định làm gì hả?”
Thật ra, Diệp Tử Kiêu tưởng sẽ tìm thấy đồ trong cốp xe của Ngô
Tạ, nào ngờ cốp xe trống không. Lúc này, anh đang đứng trước
chiếc BMW X5, đội trưởng tài xế nói không có chìa khóa của
chiếc xe này.
“Anh rể, anh đừng can thiệp, không có việc của anh.” Diệp Tử
Kiêu nói với Trương Sĩ Ung rồi ngẩng đầu nhìn đám người đứng
trước cửa nhà: “Xe này là của ai?”
Sắc mặt Trương Sĩ Ung tương đối khó coi: “Là xe của tôi.”
Diệp Tử Kiêu giật mình, anh ta nhìn chằm chằm người anh rể
mình luôn kính nể như anh trai: “Xe của anh? Mở ra đi.”
Trương Sĩ Ung cất giọng lạnh lùng: “Tôi không thích người khác
động vào đồ của tôi.”
Diệp Tử Kiêu liếc Trương Sĩ Ung một cái, trong lòng anh ta vụt
qua một ý nghĩ mơ hồ. Anh ta quát lớn tiếng với đội trưởng bảo vệ
ở bên cạnh: “Đập ra cho tôi!”
Sau đó, cốp xe bị cạy ra. Bên trong có một va ly bằng da rất lớn,
trong va ly chứa đầy comple, áo ngủ, quần lót, giày da đàn ông.
Ngoài ra còn có cốc uống trà, bộ đồ đánh răng rửa mặt. Người ở
xung quanh còn chưa lên tiếng, Trương Sĩ Ung đã cất giọng lãnh
đạm: “Rốt cuộc chú định tìm cái gì?”
Diệp Tử Kiêu lập tức túm cổ áo Trương Sĩ Ung, tung một nắm
đấm trúng mặt anh ta: “Mẹ kiếp, không ngờ người đó lại là anh!”