Quý Bạch đã có kết luận nên không cần ở lại ngôi biệt thự. Nhưng
Hứa Hủ xuất hiện ở đây, tất nhiên tình thế sẽ khác. Còn lâu trời
mới sáng, Quý Bạch nói: “Em xem đi, tôi đợi em rồi chúng ta cùng
xuống núi.”
Hứa Hủ gật đầu, cô không tiếp tục ngồi ở chỗ có vết phấn khoanh
tròn thi thể, mà bắt đầu đi quanh phòng khách xem xét: máy điều
hòa, bàn uống trà lộn xộn... Hứa Hủ đang đứng trước lò vi sóng,
đột nhiên cảm thấy bên cạnh có hơi thở nóng hổi. Cô ngoảnh đầu,
Quý Bạch không biết đứng cạnh cô từ lúc nào, anh cũng quan sát
lò vi sóng.
“Có phát hiện gì không?” Quý Bạch cất giọng trầm trầm.
Hứa Hủ đáp: “Em đang xem.”
Quý Bạch không lên tiếng. Hứa Hủ lại tiếp tục mở tủ bếp quan
sát. Luồng khí nóng đó vương vấn quanh cô như hình với bóng,
Quý Bạch lại đi theo cô.
Hứa Hủ vốn không có cảm giác lạ thường, nhưng lúc cô ngẩng
đầu, anh cũng ngẩng đầu. Hứa Hủ đang xem thứ gì đó trong tủ bếp,
ánh mắt vừa hơi dịch chuyển, cô liền nhìn thấy gương mặt nghiêng
tuấn tú của Quý Bạch. Sau đó, bộ não của Hứa Hủ hiện lên hình
ảnh tối qua, anh cúi đầu mỉm cười trong ánh lửa.
Hứa Hủ trầm mặc vài giây, quay sang nói với Quý Bạch: “Thưa
thầy, chúng ta có thể chia nhau rà soát hiện trường không ạ?”
Quý Bạch vốn không có ý định quấy rầy Hứa Hủ. Tại không có
việc gì để làm nên anh muốn xem biểu hiện của cô, nhân tiện có