Trong lòng Hứa Hủ len lỏi niềm vui, cô trả lời: “Cảm ơn thầy.”
Sau này mỗi ngày đều có thể ngon như vậy.
Khi không có vụ án, công việc của đội hình sự tương đối có quy
luật và nhẹ nhàng. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Lúc Hứa Hủ và Diêu Mông đến nhà ăn, ở đó đã rất đông người,
ồn ào náo nhiệt. Mua cơm xong, Hứa Hủ nhanh chóng đảo mắt
một vòng. Cô chỉ tay về phía chiếc bàn trống bên cạnh bàn Quý
Bạch, Lão Ngô và các đồng nghiệp đang ngồi: “Chúng ta qua bên
đó đi.”
“Được thôi.”
Ngồi xuống vị trí, Diêu Mông tươi cười chào hỏi mọi người, Hứa
Hủ cũng gật đầu mỉm cười, vừa vặn chạm phải ánh mắt Quý Bạch.
Sau đó, hai người nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Đám đàn ông kể chuyện một cảnh sát hình sự biệt danh là “Man
Ngưu” (Con trâu dã man) ở một phân khu nào đó, có thân hình lực
lưỡng như ngọn tháp sắt và tửu lượng kinh hồn. Diêu Mông thỉnh
thoảng chen vào một hai câu rồi lại quay sang trò chuyện với Hứa
Hủ, âm thanh của cô thánh thót như tiếng chuông ngân. Hứa Hủ
nhìn thẳng vào Lão Ngô và Diêu Mông, bộ dạng chăm chú lắng
nghe. Nhưng trên thực tế, khóe mắt cô quét qua đĩa thức ăn của
Quý Bạch: anh ăn nhiều thịt, anh ăn hai cái bánh màn thầu, một bát
cơm... Anh không ăn ớt, anh gắp hết tỏi và gừng tươi từ trong đĩa
ra ngoài...
Hóa ra, thói quen ăn uống của anh là vậy.