Hứa Hủ nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy tấm ảnh này, cô chỉ có khái
niệm “ngũ quan sáng sủa”. Bây giờ vẫn là tấm ảnh đó, vẫn là ảnh
hồ sơ cứng nhắc, nhưng cô cảm thấy, bất kể là mái tóc, đôi mắt,
sống mũi hay cái cằm của anh đều toát ra vẻ anh tuấn sinh động vô
cùng.
Chăm chú ngắm tấm ảnh một lúc, Hứa Hủ bấm chuột phải, lưu
tấm ảnh vào máy tính. Cô lập một thư mục cài đặt mật mã, ngẫm
nghĩ rồi đổi tên thư mục thành: “Tài liệu cá nhân, xin đừng động
vào”.
Xem thêm một lúc, mọi người bắt đầu đi vào văn phòng, Hứa Hủ
tắt vi tính, tiện tay lấy tờ giấy trên bàn. Lúc ghi nhớ thông tin nào
đó đó, cô có thói quen dùng bút viết viết vẽ vẽ. Lúc này, trên tờ
giấy xuất hiện một loạt con số vụn vặt: “180, 81, 995 vòng, 10.000
mét...”
“Em viết gì vậy? Con số kỳ lạ thế?” Triệu Hàn từ bên cạnh thò
đầu sang, nhìn tờ giấy bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Hứa Hủ không đổi sắc mặt: “Hằng số Planck.”
Triệu Hàn chưa từng nghe nói đến khái niệm con số thiên văn học
này, anh nửa hiểu nửa không gật đầu.
[2]
[2] Trả lời thắc mắc của người đọc, tác giả Đinh Mặc giải thích
“Hằng số Planck” và thiên văn học có quan hệ, đó là đơn vị nhỏ
nhất của thời gian và khoảng cách.
Hứa Hủ vừa định gấp tờ giấy, liền nghe thấy giọng nói thầm ở sau
lưng: “Hai người nói chuyện thiên văn à?” Quý Bạch từ phòng
trong đi ra, chậm rãi tiến về bàn làm việc của cô.