Cô cảm thấy một cách rõ ràng, trái tim của cô theo câu nói của
anh phảng phất bị nhấc lên.
Tại một ngõ nhỏ nào đó ở huyện Hưởng Xuyên, Quý Bạch đang
tựa người vào thành ghế sau của chiếc xe ô tô không bắt mắt.
Anh dẫn một chi đội, mai phục suốt đêm ở bên ngoài một nhà
nghỉ nhỏ, nơi nghi ngờ Trần Dũng sẽ xuất hiện, nhưng chưa có thu
hoạch. Có lẽ Diêu Mông đã nói với Tô Mục nên Tô Mục bắt Quý
Bạch ra hàng ghế sau ngủ vài tiếng đồng hồ, cam đoan một khi kẻ
tình nghi xuất hiện sẽ lập tức đánh thức anh. Diêu Mông và Tô
Mục ngồi ở đầu xe chờ đợi.
Quý Bạch không từ chối, chỉ là vừa thiếp đi, anh liền bị điện thoại
của Hứa Hủ đánh thức.
“Mấy ngày nay ở thành phố không có chuyện gì đấy chứ?” Quý
Bạch cất giọng ôn hòa.
“Tất cả vẫn bình thường.” Hứa Hủ trả lời. “Bên anh thì sao?”
“Vẫn đang mai phục, nhưng nhanh thôi.”
Hai người im lặng vài giây, Hứa Hủ hỏi thẳng vấn đề cô quan tâm
nhất: “Em nghe giọng nói của anh hơi khàn khàn, anh không sao
đấy chứ?”
Quý Bạch cầm điện thoại, ngắm nhìn phố huyện tấp nập người
qua lại, khóe miệng anh từ từ ẩn hiện ý cười: “Tôi hơi khó chịu
trong người, bởi vì lái xe thông đêm, đại khái năm mươi tiếng
đồng hồ chưa chợp mắt. Tôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.”
Hứa Hủ ngẩn người, không lên tiếng.