“Thông báo với cảnh sát Trung Quốc.” Một sĩ quan nói tiếng
Miến Điện. “Đã bắt được “anh Lỗ”, mời bọn họ...”
“Pằng” Một tiếng nổ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên.
Câu nói của viên sĩ quan dừng lại ở đó, đầu lông mày đen nhánh
của anh ta xuất hiện lỗ nhỏ, máu từ đó tuôn ra, vẻ mặt anh ta cứng
đờ. Đám binh lính ở xung quanh kinh hoàng nhìn người sĩ quan đổ
xuống đất.
“Có mai phục, cẩn thận!” Các binh sĩ hoảng hốt hét lên.
Đáp lời bọn họ là tiếng súng máy bắn quét từ bên ngoài khu rừng.
Chỉ vài phút sau, đất đá lá cây ở trong rừng bay ngợp trời, đám
binh lính bị bắn nát bét người, nằm la liệt trên mặt đất.
“Anh Lỗ” nằm rạp dưới đất, thân thể của ả rung lên bần bật trong
tiếng súng. Cho đến khi khu rừng khôi phục không khí yên tĩnh, ả
mới ngẩng đầu. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ở bên ngoài
bìa rừng có mấy chiếc xe Jeep đỗ bên lề đường. Vài người đàn ông
vác súng đứng trên đầu xe, miệng nở nụ cười lãnh đạm. Trong khi
đó, một chiếc xe đang từ từ mở cửa cho “anh” Lỗ.
“Anh Lỗ” từ mặt đất đứng dậy, khóe miệng ả ẩn hiện ý cười.
Đoàn xe vũ trang phóng nhanh trên con đường rừng. Lá cờ của
quân độc lập Kachin thuộc miền bắc Miến Điện cắm trên đầu xe
bay phần phật trong gió.
“Anh Lỗ” quỳ trong một chiếc xe đi giữa đoàn, cúi đầu hôn lên
giày của một người đàn ông.