NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 460

Đám binh lính tươi cười rạng rỡ. Hứa Hủ tiếp tục ăn cơm, cô nếm

thử món cá, mùi vị cũng được.

Một lúc sau, lại có một binh sĩ đi đến, tay xách quả dưa lớn, do

anh ta vặt ở ruộng bên cạnh. Lần này, Hứa Hủ hơi áy náy, cô đứng
dậy đẩy tay từ chối. Anh lính trẻ gạt tay cô, đặt quả dưa xuống bàn.
Sau đó, anh ta nở nụ cười tươi, ngẩng cao đầu đi về chỗ cũ như
vừa lập công.

Quý Bạch vừa ăn cơm, vừa nhướng mắt theo dõi đám binh lính

lần lượt đến bên bàn Hứa Hủ. Một cảnh sát hình sự lớn tuổi người
Vân Nam ngồi bên cạnh cười nói: “Đàn ông Đông Nam Á đều
thích con gái có làn da trắng trẻo. Hứa Hủ ở nơi này rất được hoan
nghênh.”

Trần Nhã Lâm cười: “Buổi trưa có một người lính nói với tôi:

cảnh sát Trung Quốc các chị bắt tội phạm rất giỏi, nhưng sao lại để
một cô bé đi phá án? Trông cô ấy còn nhỏ hơn em gái tôi.”

Nghe Trần Nhã Lâm nói vậy, người cảnh sát hình sự ở bên cạnh

bật cười.

Trần Nhã Lâm nói tiếp: “Tôi còn nghe thấy bọn họ gọi “thỏ, thỏ”

gì đó, chắc là đặt biệt hiệu cho Hứa Hủ.” Chị thở dài: “Những
người lính này phần lớn là con em nhà nông, mới tí tuổi đầu đã bị
cuốn vào chiến loạn, không được hưởng môi trường trưởng thành
bình thường. Thật ra bản tính của bọn họ đều chất phác và lương
thiện, không hề có ác ý.”

Người cảnh sát lớn tuổi cười ha hả. Quý Bạch chú ý lắng nghe,

đám binh lính nói bằng tiếng Miến Điện, trong đó xuất hiện cả từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.