NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 459

Nhà ăn ở tầng một, bên ngoài trời còn bày mấy cái bàn. Quý Bạch

vừa xuống cầu thang, liền nhìn thấy Hứa Hủ quay lưng về phía
anh, ngồi ở cái bàn nhựa màu trắng không xa. Khóe miệng anh
cong lên. Quý Bạch đang định đi về phía Hứa Hủ, Trần Nhã Lâm
và một cảnh sát hình sự khác ngồi ở bàn bên này gọi anh: “Quý
Bạch, ở đây này.” Người cảnh sát còn nhiệt tình kéo anh ngồi
xuống.

Nhận được tin nhắn của Quý Bạch, Hứa Hủ cố tình chọn cái bàn

không có người đợi anh. Nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu liếc qua
rồi tiếp tục cúi xuống ăn cơm.

Tisza bao trọn nhà nghỉ này, hơn chục binh lính cũng đang cầm

đĩa, kẻ đứng người ngồi ở ngoài hành lang ăn cơm. Có mấy người
không biết kiếm đâu ra bếp lò, tự nướng đồ ăn.

Hứa Hủ vừa ăn vài miếng, đột nhiên có người xuất hiện trước mặt

cô. Cô ngẩng đầu, bắt gặp một binh sĩ trẻ tuổi có nước da ngăm
đen đang bỏ một con cá nướng vàng ươm vào đĩa của cô.

Hứa Hủ: “... Không cần đâu, cảm ơn.”

Anh chàng binh sĩ nghe không hiểu, ngoác miệng cười với cô rồi

rời đi. Đi vài bước, anh ta giơ tay làm động tác thắng lợi với đám
binh lính ngoài hành lang. Đám binh lính đều ồ lên, đồng thời nhìn
Hứa Hủ.

Gặp phải tình huống như thế này, một cô gái bình thường sẽ

ngượng ngùng, nhưng tâm trạng Hứa Hủ không hề xao động. Im
lặng trong giây lát, cô buông đũa, chắp hai tay gật đầu mỉm cười
với đám binh lính, bày tỏ sự cảm ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.