Bố, bố từng gặp bao nhiêu người thanh niên có thể từ bỏ cái bóng
của ông cha, từ bỏ môi trường trưởng thành quen thuộc từ nhỏ, lựa
chọn con đường chưa bao giờ đi qua ở độ tuổi đó? Hơn nữa, không
phải bằng phương thức phản nghịch, chán chường hay tiêu cực, mà
là phương thức tích cực, độc lập và kiên trì?”
Ánh mắt cô lóe lên tia dịu dàng: “Bố, anh ấy rất tốt. Về mặt xác
suất, có lẽ cả đời này con chỉ có thể gặp một người đàn ông như
anh ấy, con nhất định nắm chắc cơ hội. Bố, anh trai, Quý Bạch là
châu ngọc sáng rực, dù là người mù mờ trong tình yêu, con cũng
không nỡ bỏ lỡ anh ấy.”
Buổi chiều, bố và anh trai ra về. Hứa Hủ thu dọn nhà cửa rồi gọi
điện cho Quý Bạch.
Quý Bạch đang cùng mấy người bạn đánh tennis ở trong khu
chung cư. Mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu xuống sân bóng trải cao
su màu đỏ, chói lọi vô cùng. Nghe tiếng chuông điện thoại, Quý
Bạch gọi một người bạn chơi thay, còn anh đi sang một bên bắt
máy.
“Bố và anh trai em về rồi à?” Quý Bạch cười hỏi.
“Vâng.” Hứa Hủ cũng mỉm cười. Hình như sau khi xảy ra quan hệ
thân mật vào buổi tối hôm qua, cuộc trò chuyện của hai người có ý
vị khác hẳn. Đó là sự quyến luyến chỉ người trong cuộc mới hiểu.
“Em ăn cơm chưa?” Quý Bạch hỏi.
Hứa Hủ trả lời: “Em vừa ăn rồi, còn anh?”
“Anh cũng ăn rồi.”