thơm nồng, hai tai đeo chiếc tai nghe. Đằng sau có người đẩy cửa
đi vào, cô cũng không hề hay biết.
Quý Bạch bị lãnh đạo công an tỉnh cử đi tỉnh ngoài công tác hai
tuần. Hôm nay xong việc, anh đi suốt cả buổi tối về nhà. Tưởng cô
gái nhỏ đã ngủ say, ai ngờ anh không ở nhà, cô vẫn tự tìm niềm vui
như thường.
Quý Bạch đặt hành lý trong tay xuống đất, sải bước dài tiến lại
gần. Hứa Hủ mặc áo phông của anh, cái áo rộng gần như che hết
người cô, chỉ để lộ đôi chân thon thả trắng nõn. Quý Bạch cúi
xuống, bế cô khỏi ghế ngồi: “Bà xã.”
Hứa Hủ đang tập trung vào màn hình vi tính, cô giật bắn mình,
toàn thân run rẩy. Cảm nhận được thân nhiệt của anh, cô mới
nhoẻn miệng cười.
Trên người Quý Bạch vẫn còn không khí lạnh lẽo của buổi đêm,
bờ môi mát lạnh phủ xuống môi cô. Sau một hồi môi lưỡi triền
miên cuồng nhiệt, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh bế cô đi
vào phòng ngủ.
“Khoan đã!” Hứa Hủ đẩy lồng ngực Quý Bạch, đảo mắt qua áo
khoác của anh: “Anh đi tắm trước đi!” Nói xong, cô từ lòng anh
nhảy xuống đất, lại ngồi vào ghế.
Vòng tay Quý Bạch trống rỗng, anh liếc thân hình mảnh mai của
cô, lại cúi thấp người ôm chặt cô: “Em đang bận rộn gì vậy?”
Hứa Hủ cắn đầu bút, nhìn chằm chằm màn hình: “Em viết bài cho
chuyên mục tạp chí do Diêu Mông phụ trách. Tạp chí của bạn ấy
tập trung các vấn đề sức khỏe, tâm lý và cuộc sống của nữ giới.”