Chớp mắt đã tới 10 giờ đêm, mấy người đàn ông vẫn chưa có ý
định giải tán. Chị dâu trưởng và chị dâu thứ hai nói không thể gắng
gượng, về phòng ngủ trước. Quý Bạch đặt ly rượu, nắm tay Hứa
Hủ: “Bọn anh và bố còn uống thêm một lúc, hay là em đi nghỉ ngơi
trước.”
Hứa Hủ gật đầu, Quý Bạch nhìn bà Quý: “Mẹ, mẹ đã sắp xếp
phòng cho Hứa Hủ chưa?”
Bà Quý lãnh đạm trả lời: “Sắp xếp rồi.” Bà gọi người giúp việc:
“Cô dẫn con bé lên phòng. Đồ trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ
chưa?” Người giúp việc trả lời: “Rồi ạ.”
Hứa Hủ đứng dậy, cô vừa vặn chạm mắt bà Quý. Hứa Hủ nở nụ
cười cảm kích, bà Quý bình tĩnh đưa mắt đi chỗ khác.
Tối hôm đó, bốn cha con uống rượu đến tận 12 giờ. Quý Bạch và
anh cả dìu bố về phòng, đúng lúc bà Quý mở cửa đi ra ngoài. Quý
Bạch mỉm cười: “Mẹ, bố uống nhiều rồi, bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi
ạ.”
Bà Quý gật đầu, không lên tiếng.
Sau khi lo cho bố xong xuôi, hai anh em đi ra ngoài, anh cả vỗ vai
Quý Bạch rồi về phòng mình. Quý Bạch cười cười.
Tuy mẹ anh không trực tiếp bày tỏ thái độ, bà vẫn giữ phép lịch sự
cơ bản trong việc tiếp đãi khách, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, bà
không thích Hứa Hủ. Điều này khiến Quý Bạch không mấy dễ
chịu. Đặc biệt, nhớ đến nụ cười đầy thiện ý của Hứa Hủ với mẹ
anh, anh càng cảm thấy xót xa trong lòng.