Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc u ám, gương mặt cô ngược
lại phảng phất đỏ ửng khác thường. Cô giơ tay, lấy từ túi áo một
thứ ném vào lòng anh: “Em có rồi.”
Quý Bạch tỉnh táo hoàn toàn ngay tức thì.
Bên ngoài cửa sổ ánh bình minh nhàn nhạt, trong phòng ấm áp
yên tĩnh. Quý Bạch và Hứa Hủ nhìn nhau, nhất thời không ai lên
tiếng.
Mới sáng sớm tinh mơ, Quý Bạch đúng là bị chấn động bởi thông
tin này đến mức ngỡ ngàng. Nhưng chỉ trong giây lát, một niềm
vui giống như ngọn cỏ xanh nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong
lòng anh.
Quý Bạch ôm Hứa Hủ vào lòng, hỏi nhỏ: “Chẳng phải anh đều
dùng bao hay sao? Em cũng đã uống thuốc?”
Có một thời gian, Quý Bạch không dùng bao, Hứa Hủ uống một
loại thuốc tránh thai dài hạn thường thấy trên thị trường. Cô rầu rĩ
đáp: “Khí hậu của thành phố Lâm tương đối ẩm ướt, có lẽ thuốc bị
ẩm. Hơn nữa, cũng có một lần bao đã bị tuột ra còn gì?”
Quý Bạch nhìn cô chằm chằm, anh nắm hai tay cô vào lòng bàn
tay, ngữ khí đầy ý cười: “Là lỗi của anh.”
Hứa Hủ cúi đầu không lên tiếng.
Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của cô, tim Quý Bạch bất giác đập
thình thịch.
Nếu Hứa Hủ có ý định bỏ đứa bé, thật ra Quý Bạch cũng không
cảm thấy bất ngờ. Cô vừa mới tốt nghiệp, còn nhỏ tuổi, trước đó