học điều tra là ra ngay. Mình và Phùng Diệp... từng có giai đoạn
yêu nhau ở thời trung học.”
Hứa Hủ giật mình. Mặc dù vừa rồi nhận ra Diêu Mông che giấu
điều gì đó, nhưng cô không ngờ hai người có quan hệ sâu đến mức
này.
Diêu Mông cất giọng đều đều: “Chuyện từng là người yêu của tên
cầm thú đó, mình cũng chẳng biết nói gì mới phải.”
Hứa Hủ quan sát vẻ mặt tự giễu của Diêu Mông: “Bạn... rất yêu
anh ta?”
Diêu Mông ngẩn người, mỉm cười lắc đầu: “Làm gì có chuyện
đó? Lúc bấy giờ mình còn nhỏ tuổi không hiểu biết.”
Bản thân Diêu Mông cũng không rõ, cô có yêu hắn hay không?
Tình cảm cô dành cho Quý Bạch là thứ tình cảm ngưỡng mộ pha
lẫn sùng bái. Sau khi bị anh từ chối, tuy lòng tự trọng của cô bị tổn
thương nhưng không đau khổ đến mức chết đi sống lại. Chỉ là bây
giờ cô vẫn còn một chút mặc cảm nên vô thức không muốn nhắc
đến chuyện tình cảm với Phùng Diệp trước mặt anh.
Về phần Lâm Thanh Nham, anh ta chững chạc, ổn định, mang lại
cảm giác có chỗ dựa. Sức hút và khí chất của anh ta khiến cô rung
động. Nhưng không thể phủ nhận, tiền bạc và địa vị của Lâm
Thanh Nham cũng là yếu tố khiến Diêu Mông chấp nhận anh ta.
Anh ta là đối tượng kết hôn mà Diêu Mông chọn lựa.
Còn Phùng Diệp thì sao?