Là Lão Ngô gọi đến: “Sếp, vừa phát hiện ra thi thể thứ hai.”
Khi Quý Bạch và người của đội cảnh sát hình sự đến hiện trường
vụ án, đã là chạng vạng tối.
Đây là vùng núi cách địa điểm vứt xác nạn nhân lần trước mấy
chục cây số, vị trí hẻo lánh hơn. Lúc này, ráng chiều bao phủ khắp
không gian. Thi thể nằm trong rừng cây trước một hang động, vẫn
là dáng vẻ đẹp đẽ và kỳ quái như vậy.
Trong lúc nhân viên pháp y khám nghiệm thi thể nạn nhân, Quý
Bạch và Hứa Hủ đứng cách đó vài bước. Triệu Hàn báo cáo:
“Người chết là Lý Điềm Điềm, 24 tuổi, nghiên cứu sinh học viện
âm nhạc, biến mất từ một tuần trước. Nạn nhân cùng bạn thuê nhà
sống bên ngoài trường, bình thường rất hay đi qua đêm, đồng thời
thường đi du lịch nên người bạn không để ý, cũng không báo cảnh
sát.”
Lúc này, nhân viên pháp y đứng dậy tiến lại gần: “Thời gian tử
vong từ 8 đến 12 giờ hai hôm trước, tình hình cơ bản giống nạn
nhân đầu tiên, chỉ là thời gian lâu hơn nên mức độ thối rữa của thi
thể cao hơn một chút. Ngoài ra, vết thương ở âm đạo nặng hơn, có
vết thương hình như được tạo thành sau khi nạn nhân qua đời,
chúng tôi cần giám định thêm mới có thể xác nhận.”
Mọi người đều rùng mình, Đại Hồ hạ giọng mắng một câu: “Mẹ
kiếp, đúng là đồ biến thái.”
Quý Bạch đang bận rộn tìm kiếm ở rừng cây xung quanh, vừa
quay đầu, anh liền nhìn thấy Hứa Hủ đi đến bên cạnh anh. Cô đứng
yên lặng, đôi lông mày nhíu chặt.