cho Diêu Mông, các anh có thể đến chỗ luật sư kiểm tra. Dù tôi
qua đời nhưng một khi chúng tôi đã kết hôn, cô ấy thừa kế tất cả
cũng không khiến người khác bàn ra tán vào. Trong thời gian qua,
tôi mấy lần đi đến ngôi biệt thự, công ty trang trí nội thất đều có
người ở đó, các anh cũng có thể gọi điện hỏi bọn họ. Hy vọng các
anh nhanh chóng xác nhận, để tôi và Diêu Mông sớm về nhà.”
Đêm mỗi lúc một khuya, bầu trời phảng phất được tô mực đen
đậm đặc, hỗn độn khó phân biệt. Dãy núi phía xa xa nhấp nhô, như
con thú đang chạy ở đường chân trời. Trong thành phố xuất hiện
những ngọn đèn lác đác, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Quý Bạch đứng ngoài hành lang, chống tay lên lan can dõi mắt về
phía xa xa. Vài phút sau, anh cảm thấy một thân hình ấm áp mềm
mại quen thuộc dựa vào người anh. Lúc này, mọi người đều tranh
thủ chợp mắt hoặc bận rộn công việc. Quý Bạch nhẹ nhàng ôm cô
vào lòng: “Lạnh không em?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Anh có tin lời Lâm Thanh Nham không?”
“Anh chỉ tin vào chứng cứ. Trước mắt, lời giải thích của anh ta
đều đâu vào đấy.” Quý Bạch đáp khẽ: “Hơn nữa, trong thời gian
xảy ra hai vụ án, xe ô tô của anh ta không đi vào khu vực rừng núi.
Vì vậy chúng ta không có chứng cứ trực tiếp kết luận anh ta có
tội.” Anh cúi xuống ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh
đèn: “Em thấy thế nào?”
Hứa Hủ nhíu mày: “Em cũng không biết. Qua xác chết thứ hai, có
thể thấy trạng thái tâm lý của hung thủ không ổn định, nhưng vừa
rồi bất kể chúng ta tra hỏi thế nào, phản ứng của Lâm Thanh Nham
đều bình thường.”