Quý Bạch gật đầu: “Sau 24 tiếng đồng hồ tạm giam, nếu những
điều anh ta nói được chứng thực, chúng ta chỉ có thể thả người.”
Hứa Hủ không lên tiếng. Một lúc sau, cô lặng lẽ ngoảnh đầu về
Quý Bạch. Trong đêm tối yên tĩnh, đèn điện từ văn phòng hắt ánh
sáng nhàn nhạt ra ngoài hành lang. Gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi,
nhưng thần sắc vẫn trầm tĩnh và kiên định. Hứa Hủ giơ tay ôm thắt
lưng anh, đồng thời ngẩng đầu rướn người, hôn lên gương mặt giá
lạnh của anh.
Quý Bạch nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Không có gì. Em chỉ cảm thấy, chúng ta đúng là rất may mắn.
Hứa Hủ nói khẽ: “Hy vọng sau này Diêu Mông có thể gặp được
người thật sự thích hợp với bạn ấy.”
Quý Bạch vuốt tóc cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mau về phòng
làm việc của anh ngủ một lát. Anh xử lý xong công việc rồi vào
với em.”
Trong văn phòng, không ít người nằm bò trên bàn, tranh thủ chợp
mắt trước khi trời sáng. Hứa Hủ đi vào phòng làm việc của Quý
Bạch nằm một lúc, nhưng đầu óc cô vẫn nghĩ đến vụ án. Cô ngồi
dậy, đến bên bàn làm việc của Quý Bạch, lấy tờ giấy trắng, nhưng
không tìm thấy bút ở trên mặt bàn.
Trước đó, Quý Bạch còn về văn phòng, ngăn kéo vẫn chưa khóa.
Hứa Hủ tiện tay mở ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy hai chiếc bút bi,
cô lại đẩy ngăn kéo vào.