Buổi tối muộn, các trinh sát đều ra ngoài làm việc. Hứa Hủ ở
trong một khu nhà dân nằm dưới chân núi được đội hình sự tạm
thời trưng dụng. Nhân viên hậu cần của phía cảnh sát và các phóng
viên đều qua đêm ở đây. Hứa Hủ ngủ chập chờn, đột nhiên nghe
thấy tiếng Quý Bạch nói chuyện điện thoại ở bên ngoài: “... Đúng,
tôi vừa đến chân núi. Được, vậy tôi đợi xe của các anh đến đón.”
Hứa Hủ lập tức ngồi dậy, Quý Bạch đẩy cửa đi vào. Ánh trăng
mông lung chiếu vào gương mặt anh, trông anh vô cùng mệt mỏi
nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời và sắc bén.
“Anh nghỉ một lát rồi đi ngay.” Quý Bạch cất giọng khàn khàn.
Hứa Hủ xuống giường rót cho anh cốc nước. Quý Bạch ôm cô vào
lòng, uống một hơi hết sạch cốc nước. Anh hỏi nhỏ: “Hai ngày nay
không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không, anh thì sao?”
“Anh có thể gặp chuyện gì?” Quý Bạch mỉm cười.
Hai người im lặng vài giây, Hứa Hủ nói: “Hai ngày nay em luôn
nghĩ đến hung thủ, nhưng nghĩ mãi cũng không thông.”
Hai ngày nay, Quý Bạch gần như bôn ba trên đường, ở công an
tỉnh bận báo cáo công việc, không có thời gian nghĩ sâu về vụ án.
Nghe cô nói vậy, anh gật đầu: “Anh vẫn còn chút thời gian, chúng
ta phân tích lại một lần. Em có giấy bút không?”
Hứa Hủ lập tức lấy giấy bút dưới gối, tiện tay rút mấy tấm ảnh
chụp hiện trường. Nghĩ đến đứa con trong bụng cô, Quý Bạch chỉ
có thể cười khổ trong lòng. Anh giơ tay vuốt tóc Hứa Hủ.